Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 321

Tưởng Nguyễn cảm thấy đầu rất đau, toàn thân nhẹ bẫng không có chút sức lực. Nàng cố gắng mở hai mắt, không thấy được ánh sáng, một mùi hương ẩm ướt ngọt ngấy tràn quanh chóp mũi, xa lạ mà quen thuộc. Nàng miễn cưỡng nhớ lại, kinh ngạc phát hiện ấy là mùi máu.

Nàng giật giật người, bò dậy từ dưới đất.

Đây là một nơi vô cùng u ám và ẩm ướt, đám sâu đen bò đầy dưới đất, thối rửa và buồn nôn, thứ gì đó thoáng qua trong đầu, nhanh đến mức khiến nàng không bắt được. Cơ thể chạm vào một vật cứng, dường như còn có cả chất lỏng sền sệt, nàng cố gắng muốn ngẩng đầu lên. Đột nhiên nghe “két” một tiếng, bên ngoài truyền tới một giọng nói, ánh nắng sáng chói chiếu vào, khiến nàng gần như không mở mắt ra được.

Giọng một nữ nhân vang lên. “Nhanh, nương nương muốn tận mắt nhìn thấy, tay chân lanh lẹ chút, đừng để hoàng hậu nương nương phải chờ đám tiểu nhân các ngươi.”

Ngay sau đó, mấy cung nữ đi tới, vẻ mặt không biết là sợ hãi hay buồn nôn, cầm đèn dầu bước vào trong, đi thẳng đến chỗ Tưởng Nguyễn. Nhưng dường như họ không nhìn thấy Tưởng Nguyễn, cũng không thèm nhìn nàng một cái, khom người ôm một vật gì đó từ dưới đất lên. Tưởng Nguyễn nhíu mày, cảnh giác nhìn họ. Những người đó giống như không chú ý tới nàng, tựa như nàng không tồn tại. Tưởng Nguyễn thử dò xét, không ai ngăn cản nàng. Nàng thoáng suy nghĩ, rồi đi theo sau những cung nữ này.

Vừa ra khỏi chỗ kia, bên ngoài chính là ánh nắng nhức mắt, nàng tựa như đã lâu không thấy được ánh nắng. Xoay người, ánh mắt rơi xuống vật trên tay nhóm cung nữ, lòng giật thót, bất giác lùi về sau hai bước, suýt nữa té ngã.

Trong tay cung nữ bưng một chiếc chậu gỗ, vật nằm ngửa bên trong tựa như một con quái vật. Không thấy tứ chi, chỉ nhìn thấy cả chậu đầy máu, đã không còn ra hình dạng con người. Nếu là người khác, nhất định không nhìn ra đây rốt cuộc là thứ gì, nhưng đối với Tưởng Nguyễn, cảnh tượng ấy khiến lòng nàng dậy sóng, vật kia không phải thứ gì khác, mà là nàng ở kiếp trước! Bị biết thành nhân trệ, chết tươi trong chậu gỗ!

Hiện tại nằm trong chậu gỗ, ‘Tưởng Nguyễn’ đó đã chết, chỉ còn là một thi thể lạnh như băng, mất hết tôn nghiêm. Tưởng Nguyễn đứng đấy, cắn răng nhìn cung nữ bưng thi thể lên, một cung nữ dẫn đầu đi trước, bất ngờ rằng người nọ lại là Hồ Điệp.

Không phải Hồ Điệp đã bị Tưởng Tố Tố đuổi khỏi Tưởng phủ, bán vào kỷ viện rồi hay sao, cớ gì bây giờ lại biến thành Đại cung nữ. Tưởng Nguyễn nhìn, một suy nghĩ chợt lóe, đời trước sau khi nàng bị loạn côn đánh chết, sống lại lúc ở thôn trang. Chuyện về sau, nàng không biết. Thi thể còn đây, cố nhân vẫn là dáng vẻ cũ, chẳng lẽ cuối cùng ông trời mở mắt, để cho nàng nhìn thấy kết cục sau cùng ở đời trước?

Hồ Điệp dẫn theo cung nữ bưng chậu gỗ, đi thẳng đến một nơi. Tưởng Nguyễn thấy rõ, nơi ấy chính là vườn hoa sau cung Khôn Ninh. Cung Khôn Ninh, lòng Tưởng Nguyễn run lên, chẳng lẽ. Quả nhiên, vừa đi tới cửa vườn, đã nghe một giọng nói quen thuộc truyền ra. “Bổn cung mặc kệ, chỉ cần chúng không thể đầu thai chuyển thế, trọn kiếp không thể siêu sinh, sao nào?”

“Bần đạo sẽ làm như nương nương dặn dò, cố gắng toàn lực ứng phó.”

Tưởng Nguyễn cười lạnh, hiện tại không ai nhìn thấy nàng, nàng đi vào, quả nhiên, cô gái ngồi trên cao mặc triều phục hoàng hậu, sang quý long trọng, cười tươi để lộ lúm đồng tiền như hoa, dung nhan xinh đẹp như tiên, lại mang theo mấy phần cao quý, phượng trâm chín đuôi rực rỡ dưới ánh mặt trời tựa như sắp bay lên, mọi cử chỉ hiện rõ sự tôn quý của bậc mẫu nghi thiên hạ, chính là Tưởng Tố Tố.

Tưởng Tố Tố đang lười biến nằm nghiêng trên ghế mềm, hoa viên to lớn, chỉ có mình ả, cung nữ thái giám đứng một hàng, trên mặt là vẻ sợ hãi. Mà nam nhân lam bào đứng trước mặt Tưởng Tố Tố, lối ăn mặc như một đạo sĩ, không phải Hư Không đạo trưởng thì là ai?

Thì ra đời trước Hư Không đạo trưởng luôn giữ liên lạc với Tưởng Tố Tố, không chỉ góp tay vào tin đồn nàng khắc cha khắc mẹ, mà xem ra Tưởng Tố Tố còn cho gã không ít thứ tốt, bằng không một đạo sĩ dân gian sao có thể vào cung, tuy nhiên không biết hiện tại gã tới đây để làm gì?!

“Nương nương, nô tỳ đem đồ tới rồi.” Hồ Điệp đi vào cẩn thận nói.

Tưởng Nguyễn đứng một bên, mắt lạnh nhìn, thấy Tưởng Tố Tố nghe vậy, cười khẽ, ả cười hết sức xinh đẹp, sự vui sướng phát ra từ nội tâm, cả vườn hoa đều là tiếng cười vang vọng. Ả vốn đẹp sẵn, cười lên rất động lòng người, nhưng giờ phút này, người có mặt không hề cảm thấy si mê, ngược lại đều vô cùng sợ hãi. Chỉ vì dáng vẻ của quái vật trong chậu gỗ vô cùng đáng sợ, người bình thường chỉ cần nhìn thấy đã sợ hết hồn, thế mà Tưởng Tố Tố lại rất hài lòng nhìn thứ trong chậu gỗ, hình như còn rất hứng thú.

Mọi người im lặng không nói câu gì, hồi lâu sau, Tưởng Tố Tố như đã cười đủ, ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng chỉ về một phía. “Bổn cung và ả dầu gì cũng là tỷ muội trên danh nghĩa, nễ tình ở chung trong một mái nhà nhiều năm, Bổn cung cũng không muốn làm đến quá tuyệt tình. Bổn cung là người mềm lòng, thôi thì ban cho mẹ con ả đoàn tụ vậy.”

Lời nói nhẹ tựa lông hồng, Tưởng Nguyễn cả kinh, chỉ cảm thấy huyết dịch như dừng lại, sự lạnh lẽo đỗ ập lên cơ thể. Lòng lạnh hơn nửa. Nàng sững sờ nhìn theo hướng tay Tưởng Tố Tố, nhìn thấy trên đất, một cơ thể nho nhỏ nằm đó, thân thuộc đến thế, nàng chỉ nhìn một cái, nước mắt đã trào dâng.

Từ nơi cổ họng Tưởng Nguyễn khó khăn tràn ra một tiếng hí, thanh âm ấy không giống như thanh âm con người có thể phát ra, tuyệt vọng và thù hận toát ra từ xương tủy. Nàng vốn tưởng rằng thời khắc nằm trong chậu gỗ nhìn Phái nhi bị c.ưỡng bức, bản thân bị loạn côn đánh chết đã là tuyệt vọng nhất. Nhưng nay khi tận mắt nhìn thấy thi thể Phái nhi, mới phát giác lòng đau đớn đến nhường nào. Cảnh tượng bị đóng chặt trong ký ức lại bị khơi mở lần nữa, thì ra nàng chưa từng quên những đau khổ ấy. Tưởng Nguyễn ngã nhào đến bên cạnh Phái nhi, đau đớn gào khóc. Nhưng âm thanh không lọt vào tai đám người ở đây, kết cục đời trước không thể thay đổi, nàng đã chết, Phái nhi cũng đã chết.

Cơ thể nhỏ bé nằm dưới đất chỗ nào cũng là vết thương, thê thảm không nỡ nhìn. Khiến người khác kinh hãi, đối với một đứa bé, chúng cũng có thể ra tay tàn ác như vậy. Tưởng Nguyễn cảm thấy tim như bị dao cắt, trước khi Phái nhi chết, đã phải khủng hoảng biết bao.

“Nương nương nhân từ.” Tên Hư Không đạo sĩ dỏmm giả vờ đạo mạo nghiêm trang nịnh nọt nói. Gã bước nhanh tới bên cạnh Tưởng Nguyễn, nhấc Phái nhi lên, sức gã lớn, thân thể nho nhỏ của Phái nhi bị gã nắm trong tay có vẻ không đủ cân lượng, Tưởng Nguyễn nhào qua, nhưng tay nàng xuyên qua người Phái nhi—— nàng không thể nào chạm vào cậu bé.

Hư Không đạo trưởng để thi thể Phái nhi và Tưởng Nguyễn vào một chiếc quan tài gỗ trầm hương, sau đó đóng lại. Tiếp đến, mấy thị vệ sức lớn đi tới, dùng đinh dài đóng quanh miệng quan tài, bên trên dán đầy những lá bùa vàng, trên bùa là chú ngữ đỏ như máu, người khác không thể nhìn ra. Hư Không đạo trước ngồi xếp bằng trước quan tài, nhắm mắt chắp hai tay, miệng lẩm bẩm, đọc một khắc, rồi chợt mở mắt ra, đưa tay lấy chén máu gà đặt trên bàn, đổ vào miệng, rồi phun hết lên quan tài. Tiếp đó, gã thở dài, sai người khiêng quan tài ném vào một chiếc giếng cạn ở góc Tây Nam.

Làm xong mọi chuyện, Hư Không đạo trưởng đi tới trước mặt Tưởng Tố Tố, tranh công. “Hồi bẩm nương nương, bần đạo đã làm lễ xong, yêu nữ và sát tinh kia đều đã bị vây trong trận Cữu tinh, trọn kiếp bị trấn dưới giếng cạn, không thể đầu thai, không thể siêu sinh. Không còn khả năng ra ngoài hại người nữa.”

“Rất tốt.” Tưởng Tố Tố cười hài lòng. “Nếu bổn cung đã là hoàng hậu Đại Cẩm, tất nhiên phải có trách nhiệm với Đại Cẩm. Cho dù là thủ túc, cũng quyết không thể vì tình riêng mà hại cả giang sơn Đại Cẩm. Đấy là yêu nữ và sát tinh, tất nhiên không thể để bọn chúng ra ngoài gây họa. Đạo trưởng cực khổ, Bổn cung sẽ bẩm báo chuyện này với bệ hạ, ghi công cho ngươi.”

Hư Không đạo trưởng vô cùng vui vẻ, nói. “Đa tạ nương nương cất nhắc.”

Bên này đối đáp vui vẻ, Tưởng Nguyễn lại thấy lạnh lẽo cả người, Tưởng Tố Tố hận nàng đến thế, đến chết mà vẫn không buông tha. Để Hư Không làm phép, muốn hồn nàng bị trấn suốt kiếp, bị hành hạ muốn đời! Nếu không phải Hư Không đạo trưởng chỉ là một tên lừa bịp, thế chẳng phải mọi thứ sẽ đúng như ý nguyện của ả rồi ư? Người đời đều nói độc nhất phụ nhân tâm, nhưng Tưởng Tố Tố này, còn tàn ác hơn cả thế!

Tưởng Nguyễn nhìn chiếc giếng cạn đen ngòm, thì ra, nơi quy tụ sau cùng của nàng và Phái nhi ở đời trước, chính là đáy giếng cạn sâu hoắm ở thâm cung, tựa như những chiếc lá rụng mục nát, mai táng bên dưới. Nàng chợt muốn khóc, lại chợt buồn cười, thì ra đời trước, nàng chết thảm như vậy, cuối cùng, hoàn toàn mất hết tôn nghiêm.

Bỗng nhiên hoa mắt, nàng vẫn đứng yên, nhưng cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Cánh cửa quen thuộc, không phải phủ Thượng thư thì còn là đâu nữa?

Tưởng Quyền ngồi trong thư phòng, Tưởng Tố Tố cả người hoa phục, vẻ mặt lộ sự kiêu căng. Dường như Tưởng Quyền không vui, nói. “Sao con lại làm bừa như vậy! Ta đã sớm nói với con, việc này không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu có nó đi trước giúp con mở đường, con cần gì phải uổng công vô ích, để lọt vào tai dân chúng, chẳng phải sẽ uống phí hết mọi sự khổ tâm chúng chúng ta sao?”

Hạ Nghiên mi mục xinh đẹp, động tác đoan trang ôn nhu, cười an ủi. “Lão gia đừng nóng giận, thả lỏng một chút, xem xem Tố Tố nói thế nào, con nó không phải đứa không hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn, con bé là người thế nào, ngài còn không biết sao?”
Bình Luận (0)
Comment