Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 385

Tề Phong cười, nói. “Chỉ là chút trò vui mới lạ, có thứ gì Tam tẩu chưa thấy qua, ta chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi.” Hắn ngừng giây lát, lại nói. “Thật không dám giấu giếm, ta nghe nói trong vương phủ xảy ra chút chuyện.”

Tề Phong nói như thế, hiển nhiên đã nghe được ngọn nguồn, hắn và Tiêu Thiều là sư huynh đệ, chuyện ở Bách Trượng lầu cũng do Tề Phong phụ trách, mối giao tình với Cẩm y vệ tất nhiên không cạn. Là người của Cẩm y vệ, tất phải đứng về phía Cẩm y vệ, hẳn chuyện này Tề Phong cũng đứng về phía Cẩm Nhị. Tưởng Nguyễn cười nhạt nói. “Ồ, chẳng lẽ đến hưng sư vấn tội?”

Chuyện của Lộ Châu ảnh hưởng khá lớn với nàng, xưa nay thái độ của nàng luôn ôn hòa, có lẽ vì âm ngày qua tâm trạng không tốt, hoặc do Tề Phong cũng coi như người quen, trước mặt người quen không cần đeo mặt nạ, nên câu chữ đều mang theo sự châm chọc.

Thấy không ổn, Tề Phong chỉ về phía bàn đá trong sân, nói. “Hay cứ ngồi xuống nói chuyện một chút?”

Tưởng Nguyễn gật đầu, hai người đến ngồi xuống trước bàn đá, Liên Kiều đem trà và bánh lên rồi lui qua một bên. Tưởng Nguyễn nhìn nước trà, trên mặt vẫn ngậm nụ cười, giọng lại phát lạnh. “Chẳng lẽ Tề Phong cũng cho là, chuyện này đều do nha hoàn của ta sai, tiểu thư Liêu gia kia do ta phái người làm nhục?”

“Dựa theo tính tình ghét ác thù địch của tam tẩu thì rất có khả năng làm ra chuyện này.” Tề Phong mỉm cười vuốt càm nói, hắn đã cạo sạch râu, tuy nhiên thói quen ngày xưa vẫn còn đó, động tác này có hơi sai sai, có điều bản thân hắn không cảm thấy gì, vẫn cười híp mắt nói với Tưởng Nguyễn. “Nhưng nếu do Tam tẩu ra tay, sao có thể để tiểu thư Liêu gia kia thoát được? Thủ đoạn của Tam tẩu, chưa bao giờ thất bại, cho nên, người sau lưng kia, vạn vạn không thể nào là Tam tẩu được.”

Lời này nói rất hợp lý, Tưởng Nguyễn cười. “Ý ngươi là, ta làm người xấu đến cùng cực, nên không có tư cách trở thành một kẻ xấu ôm lòng trắc ẩn?”

“Không phải không phải,” Tề Phong vội vàng khoát tay nói. “Ý ta là tánh tình Tam tẩu dũng mãnh, hành xử đến giọt nước cũng không lọt, kế hoạch đầy sơ hở như thế tuyệt đối không phải do Tam tẩu ra tay.”

Tưởng Nguyễn nghe vậy, cười như không cười nhìn hắn nói. “Ngươi nói vậy vì muốn lấy lòng ta? Không sợ chuyện này truyền tới tai Cẩm y vệ sao?”

“Không có chuyện hời cả hai bên, ” Tề Phong thở dài. “Chẳng lẽ trong mắt Tam tẩu Tề Phong ta chính là loại cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều đó sao?” Tề Phong cười. “Nếu Tam tẩu và Cẩm y vệ đứng ở hai phía đối lập, tất nhiên ta vô điều kiện đứng về phía Tam tẩu, với lại, chúng ta từng cùng nhau hợp tác đốt kho lương, coi như cùng trải qua hoạn nạn, Tam tẩu yên tâm, ta là người nghĩa khí.” Thấy Tưởng Nguyễn cười chúm chím không nói gì, tuy nhiên nét mặt nhu hòa hơn vừa rồi nhiều, Tề Phong thầm thở phào, tiếp tục nói. “Nhưng Tam tẩu chưa từng suy đoán, kẻ đứng sau chuyện này ư?”

“Kẻ đứng sau?” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Ta muốn tra, chẳng qua Tam ca ngươi mỗi ngày vắng mặt ở vương phủ, ta và huynh ấy không thể nói rõ, Cẩm y vệ chung quy vẫn là người của huynh ấy, ta không sai biểu được. Huống chi, thuộc hạ của huynh ấy cũng không tra ra được gì, ta lại có cách gì tìm được. Tóm lại không phải ta làm, nói không chừng nữ nhân kia tự biên tự diễn cả thôi.”

“Diễn?” Tề Phong chắc lưỡi hít hà. “Đây. Cũng rất có khả năng là vậy, thế nhưng đối với nữ nhân mà nói thanh danh còn quan trọng hơn cả tính mạng, nếu cô nương Liêu gia kia thật sự tự biên tự diễn vỡ kịch này, có phải đã hy sinh quá lớn rồi không? Đây chính là một cuộc mua bán lỗ vốn.”

“Mua bán lỗ vốn?” Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Cho nên góc nhìn của nam nhân và nữ nhân khác nhau. Thanh danh đối với một nữ nhân đúng là rất quan trọng, nhưng nếu đánh đổi để có được thứ mình muốn, chút danh tiếng ấy có là gì, hy sinh đáng giá thôi. Mặc dù hành động này trong mắt ngươi là đả thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, nhưng ngày lại ngày qua, ngươi sẽ từ từ phát hiện, nó chẳng hề ảnh hưởng gì đến nàng ta cả, dù có bị người khác đàm tiếu, cũng chỉ là ong tiếng ve không đau không ngứa mà thôi.”

“Tẩu nói vậy, nghĩa là nữ nhân kia làm hết cả sao? Nhưng ta vẫn không hiểu.” Tề Phong nghi hoặc.

Tưởng Nguyễn nhìn hắn, dù Tề Phong thông minh tuyệt đỉnh, ở triều đình đại triển quyền cước, nhưng chiến trường ở hậu trạch và triều đình không giống nhau, nam nhân vĩnh viễn không thể rõ được tâm cơ của nữ nhân. Đến cả Tề Phong cũng nghĩ như vậy, thì có thể tưởng tượng được suy nghĩ của Tiêu Thiều Cẩm Nhị, ấy hẳn là sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân. Nàng mỉm cười. “Được, ta hỏi ngươi, cô nương Liêu gia kia hiện nay có bối cảnh gì?”

“Phụ mẫu đều mất, cô đơn chiếc bóng, thân mang gia tài, thân thích nhìn lom lom.” Tề Phong suy ngẫm, lại thêm mấy câu. “Nay chỗ dựa duy nhất chính là hôn sự với Cẩm Nhị.”

“Vậy thì đúng rồi, nếu ngươi là nàng ta, hiện tại ngươi còn có thể đi đường nào?” Tưởng Nguyễn hỏi.

Tề Phong á khẩu, ấp úng nói. “Tam tẩu, ta cũng không phải nữ nhân, tẩu so sánh như thế thật sự quá, quá kỳ lạ.”

Tưởng Nguyễn không tiếp lời hắn, nói. “Một cô gái yếu đuối ôm theo cả gia tài, nếu muốn giữ được gia sản không để thân thích động tới, phương pháp duy nhất chính là tìm một chỗ dựa vững chắc. Thân thế gia cảnh Cẩm Nhị không tệ, đối với Liêu Mộng mà nói, hiện nay không còn lựa chọn nào tốt hơn Cẩm Nhị, nói khó nghe chút, chính là bỏ lỡ mối này thì không tìm được mối khác nữa, dĩ nhiên Liêu Mộng muốn nắm chặt trong tay. Kẻ muốn lật núi, bất luận trên đường có bao nhiêu lựa chọn, mục đích cuối vẫn là lật núi. Đồng dạng, Liêu Mộng muốn gả vào nhà Cẩm Nhị, bất kể xảy ra chuyện gì, mặc cho phải hy sinh thứ gì, chỉ cần cuối cùng có thể đạt được mục đích, giao dịch này không hề thua lỗ.”

Tề Phong nghe không chớp mắt, giọng Tưởng Nguyễn êm dịu dễ nghe, nhưng rất thanh minh tĩnh táo. “Được, chúng ta lại nói xem chuyện này sẽ tạo thành hậu quả gì. Sự việc Liêu Mộng bị kẻ khác làm nhục đã truyền khắp nơi, toàn kinh thành đều biết nàng ta bị kẻ khác hãm hại, là người được đồng tình, Cẩm Nhị không hủy bỏ hôn sự với nàng ta, trái lại nàng ta còn có danh tiếng tốt ở kinh thành, mặc dù có người nói Liêu Mộng không xứng với Cẩm Nhị, nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi. Đợi ngày sau Cẩm Nhị và Liêu Mộng thành hôn xong, lúc ấy ai cũng sẽ nói đó là một đôi ông trời tác hợp. Tương phản, Lộ Châu và ta nay đã là ác nhân, nếu Cẩm Nhị hoài nghi chuyện này do ta ra tay, sẽ càng để tâm đến Liêu Mộng hơn. Tề Phong, ngươi nói xem, chỉ hy sinh chút danh dự, bị một số ít người gièm pha, nhưng lại có thể được mọi người chúc phúc, phu quân thương tiếc, hoàn toàn hạ bệ nữ tử trước đó có dính dấp với phu quân mình, khoản mua bán này, cô nương Liêu gia có lỗ vốn không?”

Tề Phong đã nghe đến ngây dại, một lát sau, mới cười khổ lắc đầu nói. “Ban đầu ta cho rằng mình là một người thông minh, nhưng trước mặt Tam tẩu lại giống như kẻ ngu, nay xem ra, hình như không phải Tam tẩu, tiểu thư Liêu gia kia cũng có thể đùa bỡn ta trong lòng bàn tay. Một kẻ dám cầm danh dự của mình ra đánh đổi, tiểu thư Liêu gia kia quả nhiên không phải người thường.” Tề Phong suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn Tưởng Nguyễn nói. “Chẳng qua Tam tẩu à, nếu tẩu đã sớm nhìn thấu tâm tư nàng ta, theo như lời tẩu, mọi chuyện điều do Liêu Mộng tự biên tự diễn, vì sao tẩu không nói rõ chuyện này với Tam ca?”

Tưởng Nguyễn rủ mi. “Nói cho huynh ấy làm gì, Tiêu Thiều là một người tự tin, tự có phán đoán, nếu huynh ấy đã có phán đoán, sao có thể tin lời người khác nói, chỉ thêm phiền mà thôi.”

“Tam tẩu nói vậy không đúng,” Tề Phong cắt ngang. “Tẩu biết rõ Tam ca không phải người như vậy. Tam tẩu, ta thấy do tẩu không muốn.” Mặc dù Tề Phong không giỏi suy đoán lòng người như Tưởng Nguyễn, cùng Tưởng Nguyễn quen biết lâu như vậy, đã hiểu được tính tình Tưởng Nguyễn. Bản tính Tưởng Nguyễn cứng rắn, lần đầu tiên phu thê hục hặc, tất nhiên nàng không muốn cúi đầu, thậm chí ngay cả giải thích cũng không chịu, đây có lẽ là một loại cao ngạo khác, nếu đổi thành người khác, da mặt dày hơn, chỉ cần tốn công dỗ dành chút là xong, cố tình lại là một người khó hiểu như Tiêu Thiều. Nghĩ vậy, Tề Phong cũng hơi buồn bực.

Tưởng Nguyễn nhìn thấu tâm tư hắn, giả vờ tức giận nói. “Ngươi không nói đỡ cho Liêu Mộng, hẳn vì muốn nói tốt cho Tiêu Thiều nhỉ, nếu vì muốn nói đỡ cho huynh ấy, sớm bỏ cuộc đi, ta không có thời gian ngồi uống trà với ngươi đâu.”

“Ôi ôi ôi,” Tề Phong vội vàng sờ mũi nói. “Không phải không phải, sao ta có thể là loại người như vậy, ý ta là, Tam ca cũng không đúng, Tam tẩu đừng nóng giận, xem ta đem tới cho tẩu thứ gì.” Tề Phong đứng lên mở hộp ra, trong hộp là một hộp gỗ tròn được chạm khắc tinh xảo, Tưởng Nguyễn nhận lấy, trên hộp gỗ khắc một hình người nhỏ, có thể mở nấp ra, theo bản năng vén lên, lập tức, tiếng nhạc êm ả truyền ra. Nàng kinh ngạc, tò mò nhìn Tề Phong, Tề Phong cười nói. “Bằng hữu của ta vừa đi buôn trên biển về, vật này xuất xứ từ một nước phương Tây, gọi là hộp Bát nhạc, bên trong phát ra tiếng đàn, thú vị nhỉ.”

Tưởng Nguyễn không nhịn được cũng cười, trên thực tế, kiếp trước kiếp này, nàng thân ở nơi khác biệt, mặc dù không có cơ hội gặp được thứ mới lạ, nhưng gặp qua không ít kỳ trân dị bảo. Nhưng bất đồng với món đồ mới lạ Tề Phong mang tới, vật này cũng không phải thứ quý trọng gì, nhưng thắng ở mới lạ thú vị, ấy đã là khó có được rồi. Tề Phong tới lâu như vậy, rốt cuộc nhìn thấy nụ cười không còn khách sáo mà trở nên ấm áp của Tưởng Nguyễn, nụ cười phát ra từ đáy lòng, thầm thở phào nhẹ nhõm, nói. “Tam tẩu thích chứ? Nếu thích, không bằng đích thân đi một chuyến.” Hắn như nhớ ra gì đó, nói. “Bằng hữu kia của ta cũng đặt nhiều thứ ở Dịch Bảo các, không biết Tam tẩu đã từng tới qua chưa, nếu chưa, không bằng bây giờ đi thử một chuyến. Dù sao Dịch Bảo các cũng là sản nghiệp nhà mình, nói không chừng sẽ thích món nào đó.”

Tưởng Nguyễn ngẩn ra, Dịch Bảo các, quả thật nàng đã lâu không tới, biết đó là sản nghiệp của Tiêu Thiều, nghĩ lúc đầu mình tới Dịch Bảo các, khi đó vẫn chưa trở thành phu thê với Tiêu Thiều, nàng cùng Đổng Doanh Nhi Triệu Cẩn tới đó dạo, bị giá cả hù cho kinh ngạc, khi đó còn định đặt làm miếng chắn bảo hộ bên trong cho Tưởng Tín Chi, nay nghĩ đến như cách một đời. Nàng ngẫm nghĩ, cười nói với Tề Phong. “Được.”

Lần này đến phiên Tề Phong trợn tròn mắt, hắn vốn tùy tiện nói chơi, dẫu sao bây giờ Tưởng Nguyễn là Vương phi, sao có thể cùng một nam nhân như hắn đi chung được, tuy nói quan hệ giữa hắn và Tiêu Thiều thân cận không đến mức cần tị hiềm, nhưng hắn cảm thấy với sự tinh thông của Tưởng Nguyễn, chưa chắc không phát hiện tâm tư của hắn, Tưởng Nguyễn là người trong mắt không chứa nỗi hạt bụi, nay lại có thể thản nhiên nói ra tiếng đồng ý, Tề Phong nhất thời ngơ ngác nhìn nàng không nói lời nào.

“Sao vậy?” Tưởng Nguyễn chú ý tới ánh mắt hắn, cười nói. “Làm sao, ngươi có việc bận nên không muốn đi với ta? Lần này làm phiền ngươi, quá lắm thì ngày sao bồi thường sâu dày cho ngươi là được rồi chứ.”

Tề Phong lấy lại tinh thần, hắn cũng là một người khí khái, một nữ nhân như Tưởng Nguyễn đã thản nhiên như thế, hắn từ chối thì có vẻ kỳ quái. Cộng thêm Đại Cẩm không quá hà khắc với nữ tử đã thành thân, chỉ cần không có cử chỉ thân mật, cũng không sao. Nghĩ gần đây ở trong phủ Tưởng Nguyễn tâm trạng không tốt, không bằng ra ngoài giải sầu cũng tốt. Hắn cười, nói. “Sao dám, vậy thì đi chuẩn bị xe ngựa.”

Liên Kiều hơi chần chờ, Tưởng Nguyễn cứ như vậy cùng Tề Phong đi ra ngoài, cứ giống như Tề Phong cố ý tới đào góc tường vậy. Ánh mắt mỗi lần Tề Phong nhìn Tưởng Nguyễn đều có chút khác thường, Liên Kiều thân là thiếp thân nha hoàn của Tưởng Nguyễn cũng chú ý tới, lòng thầm nghi hoặc. Lộ Châu không băn khoăn nhiều như vậy, chỉ nói. “Thiếu phu nhân cứ ở riết trong phủ, ra ngoài một chuyến cũng tốt, Tề công tử còn là bạn của cô gia, cũng có chừng mực.”

Thiên Trúc nói. “Ta bảo vệ bọn họ, Liên Kiều và ta đi. Lộ Châu ở lại phủ, nếu gặp phải Liêu Mộng trên đường, chỉ sợ lại xảy ra chuyện.” Thiên Trúc luôn nói năng ngắn gọn dứt khoát, thân là trước Cẩm y vệ, chuyện của Lộ Châu lần này, ngoài dự đoán của mọi người, Thiên Trúc kiên định đứng về phía Lộ Châu. Theo cái nhìn của cô, Liêu Mộng kia có dụng ý khác, chuyện này mười mươi nhắm vào Lộ Châu, mấy ngày này Lộ Châu không nên đi ra ngoài, ai biết được nữ nhân kia còn chiêu trò gì nữa, Lộ Châu mà ra ngoài biết đâu lại trúng chiêu.

Lộ Châu biết Thiên Trúc đang lo lắng cho mình, lòng cảm thấy ấm áp, cũng cười đồng ý. Đợi mấy người chuẩn bị xong, lúc này mới ra khỏi cửa vương phủ.



Trong phòng, nam tử trẻ tuổi ngồi trước bàn cờ tự đánh với chính mình, góc nghiêng của nam tử vô cùng đẹp, nhất là chiếc càm nhọn, tràn đầy mỹ cảm, mà môi đỏ tươi kiều diễm như vừa tô son. Tuy nhiên đến gần mới thấy, sự mỹ cảm bị đôi mắt màu xanh hẹp dài như hồ ly phá hỏng.

Gã đeo mặt nạ che nửa gương mặt, nhàn nhã nhìn thế cờ trước mặt, chẳng biết lúc nào trong phòng xuất hiện thêm một người, thấp giọng nói. “Đại nhân, Tưởng Nguyễn và Tề Phong vừa ra khỏi vương phủ.”

Yên lặng hồi lâu, nam tử cầm một con cờ, cau mày cẩn thận nghiên cứu thế cờ, như là đang ngẫm xem nên xuống tay từ đâu. Một lát sau, gã mới mỉm cười, đặt con cờ xuống vị trí trung tâm, nói. “Ra ngoài đi.”

Người kia nhanh chóng lui xống, nam tử nhìn bàn cờ trước mặt, nụ cười trên môi càng thêm mê hoặc, tựa như ẩn chứa thâm ý l sâu xa, gã bình tĩnh nhìn bàn cờ, bỗng nhiên đưa tay phất qua, quân cờ lập tức tán loạn, từng viên cờ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, nam tử lại trông như rất hưởng thụ, nhắm mắt lẳng lặng lóng tai lắng nghe, hồi lâu sau, gã mới ngước mắt lên, nhìn về phía bệ cửa sổ.

Trên bệ cửa sổ đang để một chậu hoa lan, hoa lan trắng tinh cánh hoa hơi giãn ra, như có sinh mạng nhẹ nhàng run run, như ánh sáng giữa căn phòng âm u, tản ra mùi hương kỳ dị. Nam tử mỉm cười, thấp giọng nói. “Đánh thẳng vào tâm lý, nhất là nữ nhân.”

Lời này, mười phần miệt thị khinh rẻ.



Thời điểm lời đồn loan khắp kinh thành, trong cung lại bình tĩnh đến khác thường, hoàng đế vẫn thượng triều bãi triều như xưa, mỗi ngày tấu chương nên phê duyệt đều phê duyệt, đối với đại thần không hiểu chuyện nên mắng thì mắng nên chém thì chém, đại thần nên cất nhắc thì cất nhắc, nên thưởng thì ban thưởng. Nhưng có người tỉ mỉ phát hiện, hoàng đế quan tâm việc triều chính, đã lâu chưa từng hỏi tới hai vị hoàng tử còn sót lại. Thậm chí ngay cả Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái từng được nhiệt tình coi trọng, nay đều như nhau bị lạnh nhạt làm như không nghe không thấy, bất luận triều đình hay bên dưới, hai hoàng tử này giống như thật sự bị lãng quên vậy.

Vì vậy các đại thần đều nghĩ không thông, người có con gái ở hậu cung, muốn con mình truyền ít tin tức về, rốt cuộc hiện giờ hoàng đế có ý gì, lại không ngờ rằng tin các nữ quyến truyền ra càng u ám hơn, không chỉ có vị hoàng tử, hoàng đế ngay cả hậu cung đều rất ít tới, rất ít phi tử có thể đến gần ông ta, nay trừ băng sơn mỹ nhân Mục Tích Nhu ra, chỉ có Đổng Tu Nghi Đổng Doanh Nhi cận kề hoàng đế nhất, ấy chỉ vì nàng ta nấu ăn giỏi mà thôi.

Các nữ quyến phàn nàn kêu thán bị phí hoài thanh xuân ở thâm cung, các đại thần trong triều lại ngửi ra được mùi bất thường. Các đại thần đều từng trải cảnh đời, từng hành động của hoàng đế nhìn như bình thường thật chất lại có nhiều ẩn ý, ví dụ như lạnh nhạt với hai vị hoàng tử, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng các vị đại thần sẽ không vì thế mà từ bỏ sự ủng hộ dành cho hai vị hoàng tử. Đây là một ván cược, chỉ sợ đứng sai phe, nếu đặt đúng, sẽ thắng cược, ngày sau phú quý trong tầm tay. Vì vậy, chiết tử yêu cầu lập thái tử mới vẫn như hoa tuyết bay tới bàn hoàng đế.

Trong phòng, Minh Nguyệt nhìn Tuyên Phái ngồi trước bàn luyện chữ, hiện nay phe phái hừng hực chiến đấu, Tuyên Ly sử dụng vô vàn thủ đoạn, hoặc cương quyết hoặc dụ dỗ chỉ vì lôi kéo nhân mạch, Tuyên Phái lại như còn thư thái hơn trước kia, hoàng đế không triệu kiến cậu, cậu cũng vui vẻ tự tại, cả ngày ở trong phòng luyện chữ dưỡng thần, giống như một hoàng tử tu thân dưỡng tính vậy. Nếu không phải Minh Nguyệt và Triêu Dương nay đã là tâm phúc của Tuyên Phái, biết được dã tâm không muốn người khác biết của cậu, chỉ sợ cũng sẽ cho rằng đứa bé trai mặt mày tươi sáng xinh đẹp này thật sự không có nhiều mưu tính và kế hoạch, chỉ là một tiểu công tử hơi thông tuệ quý khí mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment