Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 397

Đó là một nam nhân trung niên, ước chừng ba mươi tuổi, đen gầy, như vừa từ quê lên, mang theo vài phần thô bỉ, nhìn cái đã biết không phải người tốt lành gì. Người kia cũng nói. “Chu ma ma, bà mau quên quá, ta là Trần Hỉ ở Định Tây, lúc phủ các người xảy ra chuyện, ta còn đem đồ tới đưa cho ngươi đấy, lúc đó Mộng nhi luôn xin ta giúp đỡ, sao nào, nay ở kinh thành leo lên cao rồi, liền trở mặt không nhận người nữa?”

Lời vừa nói ra, đám đông xôn xao nhốn nháo, gì đây, nghe giọng điệu của nam nhân này hình như có tư giao gì đó với Liêu Mộng. Nam nhân kia gọi thân mật như vậy, nghe nói Liêu Mộng cũng tới từ Định Tây, chẳng lẽ hai người có gì mờ ám à. Con người đồng tình kẻ yếu, điều ấy không sai, tuy nhiên dân chúng càng yêu thích chuyện mới lạ, biết được khuê tú đại hộ nhìn có vẻ yếu đuối đáng thương này còn có chuyện không muốn người khác biết, họ lập tức cảm thấy hưng phấn.

Trước mắt Liêu Mộng tối sầm, suýt chút ngất xỉu. Vừa rồi lúc đi ra nàng ta không thấy rõ người tới rốt cuộc có dáng dấp thế nào, đợi nhìn rõ, lập tức hồn bay phách tán. Ban đầu ở Định Tây, cha mẹ qua đời, nàng ta trông giữ gia sản, đám thân thích lang sói nhỏ dãi nhìn lom lom, cữu cữu của nàng ta muốn sớm ngày gả nàng ta đi, hồng nuốt trọn gia sản nhà họ. Trần Hỉ này là nhất bá ở Định Tây, là lưu manh đầu đường xó chợ, ngày thường khi nam hiếp nữ, coi trọng sắc đẹp của Liêu Mộng, mà việc làm ăn của cữu cữu Liêu Mộng, có qua lại với Trần Hỉ, nên muốn gả Liêu Mộng cho Trần Hỉ.

Một người cao ngạo như Liêu Mộng nào nhìn lọt mắt Trần Hỉ, nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ có thể giả vờ lấy lòng Trần Hỉ, giả vờ khôn khéo, khiến Trần Hỉ và cữu cữu yên tâm. Sau đó dưới sự giúp đỡ của người thần bí, mới trốn thoát được, cho rằng đã thoát khỏi cuộc sống bẩn thỉu trước kia. Không ngờ Trần Hỉ lại xuất hiện, giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng từ đầu đến chân, khiến toàn thân nàng ta run rẫy.

Liêu Mộng vẫn chưa kịp phản ứng, Trần Hỉ đã bắt đầu kể lễ với những người dân vây xem náo nhiệt, nói trước kia mình và Liêu Mộng tình đầu ý hợp ra sao, đã được trưởng bối gật đầu đồng ý, mắt thấy sắp thành thân, không ngờ trước ngày thành hôn Liêu Mộng lại bỏ trốn, gã khó khăn trèo đèo lội suối tìm tới, lại nghe nói chuyện của Liêu Mộng và Cẩm Nhị truyền sôi sùng sục khắp kinh thành. Gã vừa đau lòng vừa giận, lúc này mới đến cửa đòi một lời giải thích.

Trần Hỉ cũng là một diệu nhân, gã xuất thân phố phường, lăn lộn xã hội nhiều năm, miệng lưỡi trơn tru, nước miếng văng tung tóe như kể truyện cổ tích, cộng thêm dáng điệu thâm tình, hấp dẫn phần lớn ánh mắt người xem, khi nhìn Liêu Mộng, ánh mắt đã thay đổi. Giống như đang nhìn một nữ nhân không trung trinh vì muốn trèo cao mà vứt bỏ vị hôn phu vậy.

Liêu Mộng tức đến muốn hôn mê, thế nhưng nàng ta đã tạo dựng hình tượng khuê tú đại hộ trong mắt mọi người, dĩ nhiên không thể đứng mắng nhau ở đầu đường với Trần Hỉ, mà chỉ có thể nhỏ giọng mềm dịu giải thích, nào sánh bằng được Trần Hỉ, chắc chắn không thể chiếm được lợi thế gì. Chu ma ma giận dữ, tiến lên mắng Trần Hỉ. “Trần Hỉ, ngươi bớt nói bậy nói bạ, tiểu thư đính hôn với ngươi khi nào, ấy vốn là một bên tình nguyện! Sao không dùng nước tiểu tự mình soi thử xem, tiểu thư của ta là người mà ngươi có thể mơ tưởng đến sao?”

Chu ma ma một lòng muốn xả giận cho Liêu Mộng, nhưng lời này không ổn, nói Trần Hỉ không xứng với Liêu Mộng, cứ vậy, giống như đang phụ họa lời nói của Trần Hỉ rằng, Liêu Mộng là một nữ nhân ham hư vinh. Liêu Mộng ý thức được, Chu ma ma lại hồn nhiên không có cảm giác, vẫn mắng hăng say. Liêu Mộng không biết làm sao, chỉ có thể tiến lên một bước, nói. “Trần Hỉ, ngươi thật quá đáng, không thù không oán, vì sao ngươi phải bội nhọ sự trong sạch của ta?”

Lời này không giống giả, nhất thời mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ. Trần Hỉ lại không nhanh không chậm, như ôm đầy tình cảm chân thành đối với nàng ta, nói. “Mộng nhi, bất kể nàng đối với ta thế nào, trong lòng ta chỉ có mình nàng thôi, sao nàng có thể chối bỏ quá khứ của chúng ta, lúc cuộc sống của nàng gian nan nhất, ta và nàng chung tay vượt qua, nàng, sao nàng có thể quên hết những chuyện ấy!”

Đấu võ mồm với một người như Trần Hỉ, tuyệt đối không chiếm được lợi ích gì, Liêu Mộng chỉ có thể cắn răng phủ định không có bất kỳ quan hệ gì với Trần Hỉ, lạnh mặt nói. “Ngươi chớ nói nhảm, ngươi và ta bất quá chỉ có tình đồng hương, những lời ấy lại từ đâu ra?”

“Mộng nhi!” Trần Hỉ tựa như bị lời nàng ta nói làm cho tổn thương, mắt đỏ bừng, gã tiến lên một bước, giọng vô hạn bi thương nói. “Sao nàng có thể nói như vậy? Nàng, ngay cả tấm thân nàng cũng đã cho ta, sao có thể nói chỉ là tình đồng hương? Dù nay nàng đã thay lòng đổi dạ, ái mộ Hoàng gia Nhị thiếu gia kia, nhưng nàng có từng nghĩ tới hay chăng, Nhị thiếu gia nhìn thấy tấm thân không còn trinh bạch của nàng, ngày sau sẽ đối xử với nàng như thế nào? Sao nàng lại ngây thơ như thế chứ?!”

Trần Hỉ vừa dứt lời, đám đông lại dấy lên một đợt xôn xao, lời Trần Hỉ nói ẩn chứa nhiều bí mật, Liêu Mộng kia nhìn như cô nương trong sạch, vậy mà tấm thân đã sớm mất đi sự trong trắng rồi à? Chặc chặc, thật sự không nhìn ra nha.

Mặt Chu ma ma đã đỏ lên vì tức, liên tiếp mắng từng lời nhục mạ. Liêu Mộng sững sờ nhìn Trần Hỉ, chợt hồi thần, nhìn dân chúng chỉ trỏ, nàng ta có cảm giác như bản thân bị lột sạch ném ra giữa phố, nhưng nay nàng ta không thể lui bước, chỉ cần vừa lui, ấy chính là nhận thua! Nhận thua, nàng ta sẽ mất hết tất cả, tuyệt đối không thể thua! Liêu Mộng cắn răng, nhìn Trần Hỉ đột nhiên nói. “Trần Hỉ, làm việc chú trọng chứng cứ, ngươi dám bôi nhọ thanh danh của ta, thì phải lấy ra chứng cứ, nếu không, ta nhất định phải cáo quan, trị tội ngươi!”

Trần Hỉ nghe vậy, nở một nụ cười kỳ quái với Liêu Mộng, nụ cười kia trong mắt Liêu Mộng có một cảm giác khó nói, giống như gã chỉ đang chờ những lời này. Sẽ không, Liêu Mộng trấn an bản thân, lần đầu tiên của nàng ta là cho Cẩm Nhị, Trần Hỉ nào có bản lĩnh chỉ hưu bảo ngựa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Ai ngờ Trần Hỉ đột nhiên lớn tiếng nói. “Mộng nhi, ta vốn không muốn nói điều này, nhưng nàng lại coi ta giống như kẻ thù, chuyện này đối với bất kỳ một nam nhân nào mà nói đều không thể nhịn được. Mộng nhi, nàng vô tình, đừng trách ta vô nghĩa.” Gã vừa nói vừa móc ra một chiếc khăn tay trắng tinh từ tay nãi, có điều trên khăn còn có vết máu lấm tấm, mọi người đầu tiên cả kinh, ngay sau đó hiểu rõ, ấy là thứ gì hiển nhiên có thể tưởng tượng được. Trong đám người cũng có nữ tử trẻ tuổi, lập tức quay đầu sang chỗ khác. Trần Hỉ lớn tiếng nói. “Đây chính là nguyên mạt của nàng đêm hai ta động phòng hoa chúc!”

Trước mắt Chu ma ma tối sầm, cuối cùng ngất xỉu tại chỗ. Liêu Mộng cố đè nén sự tức giận mãnh liệt. Lấy nguyên mạt phơi bày giữa đường, nào phải chuyện người bình thường có thể nghĩ tới, cố tình Trần Hỉ lại là một tên lưu manh, căn bản không cần mặt mũi, gã dĩ nhiên làm được. Trần Hỉ vẫn chưa xong, mở nguyên mạt ra cho mọi người nhìn thấy rõ hơn, chỉ thấy dưới vết đỏ, chữ được thêu trên khăn vô cùng rõ ràng, dưới góc trái có một chữ “Mộng”. Trần Hỉ tiếp tục nói. “Mộng nhi, chiếc khăn này lúc đầu nàng tặng ta, khăn tay nàng luôn mang bên người, ta vẫn luôn không bỏ được..”

Trần Hỉ diễn một cách xuất sắc vai nam nhân thâm tình bị phản bội, lời này vừa nói ra, Liêu Mộng như bị sét đánh, suýt ngất xỉu.

Đêm hôm đó. Cùng Cẩm Nhị mê loạn một đêm, nàng ta đốt hương người thân bí đưa, đặt chung với chậu hoa lan, quyến rũ Cẩm Nhị đang say rượu, dùng trong sạch của mình làm giá, trói chặt nam nhân kia. Sau đêm hôm đó, khăn tay nàng ta luôn mang theo trên người biến mất, nghĩ hẳn dính máu nên bị Cẩm Nhị cầm đi, nên cũng không hỏi nhiều. Nhưng nay lại xuất hiện trong tay Trần Hỉ, Liêu Mộng ngây ngốc, không thể áp chế được suy nghĩ hoang đường đang hiện ra trong đầu, suy nghĩ đó, rất đáng sợ.

Trần Hỉ nói. “Mộng nhi, nàng ở bên ta, tất cả mọi chuyện của nàng ta đều biết. Ta còn biết sau lưng nàng có một nốt ruồi son nhỏ, Mộng nhi, nàng muốn ta cầm ra chứng cứ, vậy nàng có dám để người khác kiểm tra cánh tay của mình không? Nhìn thử xem thủ cung sa trên ấy có còn hay không.”

Thủ cung sa tất nhiên không còn, để cho người khác kiểm tra cũng là kiểm ra tấm thân nàng ta không còn trong trắng, nhưng điều Liêu Mộng đang nghĩ không phải việc này. Khi thấy Trần Hỉ lấy nguyên mạt ra đã khiến nàng ta nảy ra một ý niệm mơ hồ, nghe đến nốt ruồi son sau lưng rốt cuộc xác nhận suy đoán đáng sợ trong lòng nàng ta.

Đêm hôm đó, người cùng nàng ta mê loạn cả đêm không phải Cẩm Nhị, mà là Trần Hỉ. Là Trần Hỉ cùng nàng ta điên loan đảo phượng, lấy đi nguyên mạt của nàng ta, còn biết nốt ruồi son sau lưng nàng ta. Trần Hỉ vào bằng cách nào, vì sao Cẩm Nhị không trúng chiêu, Liêu Mộng không nghĩ ra. Giống như trong nháy mắt, nàng ta mất hết sức lực, tê liệt ngã xuống đất, ánh mắt trở nên mờ mịt.

Sắp đặt mọi thứ, không quản nghìn dặm từ Định Tây tới kinh thành, bán rẻ sự trong trắng của bản thân, không ngờ, lại là cho Trần Hỉ, tất cả tựa như trở về nơi bắt đầu, nàng ta biết rõ một chuyện, mình xong rồi.

“Cho nên Mộng nhi, cùng ta trở về đi thôi.” Trần Hỉ lập tức đổi dáng vẻ thâm tình. “Ta mặc kệ mọi thứ, cho dù nay nàng ái mộ Hoàng gia Nhị thiếu gia, nhưng chỉ cần nàng trở về cùng ta, chúng ta sẽ êm ấm sống qua ngày. Không tốt sao? Nàng như vậy, chờ Nhị thiếu gia biết chân tướng, há chẳng phải sẽ rất tức giận, không một nam nhân nào chịu được khi biết thê tử mình không còn trong trắng. Mộng nhi, nàng vẫn còn u mê không tỉnh sao?”

“Không sai.” Sau đám đông truyền tới một giọng nam, Liêu Mộng theo âm thanh nhìn sang, Cẩm Nhị đứng cách đó không xa, trên gương mặt luôn nở nụ cười bất cần đời khiến nàng ta động lòng đó nay lại lạnh băng, xa lạ tàn khốc.

“Vì sao..” Nàng ta lẩm bẩm nói.
Bình Luận (0)
Comment