Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 416

Tưởng Tín Chi nhíu mày, hiển nhiên vấn đề Đổng Doanh Nhi hỏi không thể nào làm hắn vui nổi, tuy nhiên vẫn khiêm nhường lễ độ đáp. “Đúng vậy.”

Lời nói ra từ miệng Tưởng Tín Chi, lòng Đổng Doanh Nhi càng thêm đau xót, sự mất kiên nhẫn trong mắt Tưởng Tín Chi bị nàng ta thấy hết, bất tri bất giác, một cảm giác căm hận khó kiềm chế dâng lên. Tại sao vậy chứ? Từ nhỏ nàng ta đã là viên ngọc minh châu trên tay phụ mẫu, sáng sủa nhiệt tình, xử sự chu đáo, không ai không khen. Nhưng cuối cùng nhận lại được gì, phụ thân vì muốn giữ con đường làm quan đưa nàng ta vào cung, người mình thương đối đãi lạnh lùng, tỷ muội ngày xưa thấy chết không cứu. Người trên thế gian đều phản bội nàng ta, thế vì sao nàng ta phải để những người đó sống tốt chứ?

Đổng Doanh Nhi bình tĩnh nhìn Tưởng Tín Chi hồi lâu, đột nhiên cười lên. “Nghe nói Nguyễn muội muội bị tặc nhân bắt cóc, nay không rõ tung tích, ngày xưa hai ta cũng là bạn tốt, nghĩ tới ta thật sự lo lắng cho cô ấy. Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì.”

Tưởng Tín Chi nhạy cảm phát hiện lời Đổng Doanh Nhi nói rất kỳ quái, như đang cắn răng nghiến lợi. Mặc dù hắn bao che khuyết điểm, nhưng nay xử sự càng thêm chín chắn hơn xưa, lòng khó nén cảm giác không vui, không so đo với nàng ta, chỉ lạnh nhạt nói. “Nhận sự quan tâm của Tu nghi nương nương, mạt tướng còn có việc, cáo từ.” Dứt lời không nhìn Đổng Doanh Nhi thêm nữa, cứ như chỉ cần liếc một cái sẽ làm bẩn mắt mình vậy, bước nhanh rời đi.

Đổng Doanh Nhi đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng Tưởng Tín Chi đi xa, từ từ nhếch mép nở nụ cười, tuy nhiên nụ cười trông rất vặn vẹo.



Bất đồng với tình huống rối loạn ở kinh thành, hoàn cảnh Tưởng Nguyễn bên này trái lại rất thanh u nhã trí. Tỳ nữ ngày ngày đến phục vụ là một người câm, đến nay không nói được nửa câu, ngoại trừ tỳ nữ này, nàng không thấy những người khác. Trong phòng có đủ mọi thứ, thậm chí còn có mấy quyển du ký, có lẽ chuẩn bị để nàng đọc giết thời gian. Quả nhiên, là khẩu lệnh của Tuyên Ly, Kỳ Mạn ra tay, biết nàng còn giá trị lợi dụng, nên không làm khó quá nhiều.

Mấy ngày qua Tưởng Nguyễn đã thích ứng với hoàn cảnh nơi này, hơn nữa theo thời gian trôi, nàng xác nhận bản thân thật sự có thai. Sau khi chắc chắn, Tưởng Nguyễn hành xử càng thêm cẩn thận, như thật sự coi nơi này thành chỗ dưỡng sinh vậy, ngày ngày an tâm điều dưỡng. Tiếc nuối duy nhất là nơi này không có thuốc an thai, nhưng đồng thời khiến Tưởng Nguyễn càng chắc chắn phải thừa dịp sớm giải quyết tất cả rồi rời khỏi đây.

Hôm nay, thời tiết âm u, sáng sớm đã mưa, vì là mưa xuân, vừa rơi đã rơi mãi không dừng. Từ sáng sớm đến sau giờ ngọ, không khí ẩm ướt và hơi rét. Bên ngoài mọc lên mầm xanh, cây cỏ đâm chồi rất có không khí mùa xuân. Tưởng Nguyễn đứng trước cửa sổ, nhìn nhánh cây đến xuất thần, bất chợt cửa bị người đẩy ra, có người đi vào.

Tiếng bước chân khác với tỳ nữ câm, lúc tỳ nữ câm bước đi lặng yên không tiếng động, giống như mèo vậy, nên Tưởng Nguyễn gần như không nghe được bất kỳ tiếng vang nào. Mà tiếng bước chân hiện tại mặc dù rất nhẹ, nhưng không dè đặt, ngược lại có mấy phần tùy tính và phách lối, giống như dã thú đang đến gần con mồi, hùm beo chuẩn bị tư thế công kích.

Tưởng Nguyễn mỉm cười, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến. Nụ cười trên môi phai nhanh, lúc quay đầu, cố ý để lộ vẻ kinh ngạc.

Đứng ở cửa không phải tỳ nữ câm, ngược lại, là sự tồn tại mà tỳ nữ câm không cách nào sánh nỗi, người này đứng đó, trời sinh đã hấp dẫn ánh mắt người khác. Đây là một cô gái mặc y phục đỏ thẫm. Tuy nhiên xiêm y khác với xiêm y Đại Cẩm, trên đính kim tuyến lấp lánh, thêu những đồ văn phức tạp, dù thời tiết đang âm u không nắng, nhưng vẫn như đang tỏa sáng lấp lánh. Xiêm y lụa mỏng đỏ thẫm, để lộ vòng eo thon, trên gắn đầy chuông nhỏ, chân không mang giày, nơi mắc cá chân đeo một vòng chuông xanh, để lộ đôi bàn chân trắng nõn như ngọc, cứ như đồ cổ được điêu khắc thành vậy.

Càng khiến người ta kinh tâm động phách hơn cả, chính là gương mặt. Dung mạo Tưởng Nguyễn đã quyến rũ như yêu, nữ tử trước mặt này càng khiến chúng sinh điên đảo hơn. Đôi mắt như có sinh mệnh, thanh khiết lại tà ác, mặt không trang điểm, môi bôi một ít son đỏ, cứ như ngọn lửa xuất hiện giữa tuyết, mang đến cảm giác nóng bỏng như muốn thiêu đốt người khác. Nữ tử này dung mạo xinh đẹp, nói là xinh đẹp, nhưng càng giống như sự kết hợp giữa cấm dục và phóng đãng hơn, tạo ra cảm giác rất phức tạp. Chỉ cần đến gần sẽ cảm thấy như bị hút vào, Tưởng Nguyễn là một nữ tử đã vậy, nếu là nam nhân bình thường, chắc hẳn sẽ ngẩn ngơ không biết hồ yêu tinh mị từ đâu tới, sống sờ sờ bị hút khô tinh khí.

Hẳn đây chính là thánh nữ Nam Cương, Tưởng Nguyễn xách định, rồi đối mặt với nữ tử kia.

Tất nhiên nữ tử kia cũng bắt được sự kinh hoảng chợt lóe trong mắt Tưởng Nguyễn, khóe mắt toát ra sự đắc ý. Dù thế những không hề khiến người khác cảm thấy ghét, trái lại mang theo sự phong tình hờn dỗi.

“Tưởng Nguyễn.” Nàng ta cất giọng, kỳ dị lại bùi tai, tựa như đến từ thiên nhiên, như cách đã lâu mới đối thoại với người khác.

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Cô là…”

“Ta là thánh nữ Nam Cương, Đan Chân.” Nàng ta đáp.

“Ngưỡng mộ đã lâu.” Tưởng Nguyễn nói.

Đan Chân kinh ngạc, giọng trầm xuống. “Ngươi biết tên ta?”

“Chỉ là lời nói khách sao thôi.” Tưởng Nguyễn nhếch môi. “Nhập gia tùy tục, có lẽ thánh nữ vẫn chưa quen tập tục Đại Cẩm, nên mới coi đó là thật.”

Đan Chân phát cáu, tất nhiên nàng ta nghe ra sự cười nhạo của Tưởng Nguyễn. Nói nàng ta là người ngoại lai, xưa nay người Cẩm triều xem thường các nước nhỏ ở biên giới, dù ngay cả lúc Nam Cương vẫn chưa bị diệt nước, hàng năm tiến cống, nhưng vẫn bị người Cẩm triều gọi là “man tử Nam Cương”. Bây giờ Tưởng Nguyễn nhắc lại những lời này, Đan Chân nghe mà cảm thấy chói tai. Nàng ta trầm ngâm, mi mắt nhướng lên, lúc này mới chậm rãi nói. “Miệng lưỡi rất sắc bén.”

“Như nhau thôi.” Tưởng Nguyễn đáp trả. Nàng không hề sợ bây giờ Đan Chân sẽ làm gì mình, mặc dù mối quan hệ đồng minh giữa Tuyên Ly và Nam Cương không quá vững chắc, nhưng ở thời khắc sinh tử như hiện tại, Tuyên Ly tuyệt đối sẽ không cho phép nảy sinh thêm bất kỳ rắc rối nào, cho nên nhất định sẽ bắt lấy điểm yếu của Nam Cương khiến chúng không thể không đồng ý với quyết định của đồng minh. Mà Kỳ Mạn, qua nhiều năm chung sống dưới một mái nhà, có thể thấy rõ người này có quyết tâm trù mưu, là một người chu toàn đại cục, lại không có tử thù gì với nàng, dĩ nhiên sẽ không lập tức giết nàng. Trước đó Tưởng Nguyễn đã đoán ra Nam Cương hiện nay có hai chủ tử, một người là Kỳ Mạn, một người chính là Đan Chân trước mặt. Thế nhưng rất hiển nhiên, bắt đầu từ giờ phút này xem ra, Đan Chân xa xa không bì được Kỳ Mạn, bất kể thủ đoạn hay tâm cơ, cho nên, Đan Chân chỉ có thể là người bị lãnh đạo. Kỳ Mạn giỏi khống chế, dưới sự khống chế của Kỳ Mạn, Đan Chân không thể nào ra tay với nàng được.

Nếu là lúc trước, Tưởng Nguyễn tất nhiên không sợ gì cả, nhưng bây giờ bản thân mang thai, dù nàng không cân nhắc vì bản thân, cũng phải suy nghĩ cho bé con trong bụng. Nên đến thời điểm này, nàng thận trọng dẫn dắt cảm xúc của Đan Chân, từ tận xương tủy Đan Chân là người không chịu nhận thua, theo bản năng còn muốn cùng nàng so một lần. Đây là bản năng của nữ tử. Ví dụ như vừa rồi, bản thân Đan Chân rất xinh đẹp, tuy nhiên trước khi tới đây, vẫn nhìn ra đã cố ý ăn mặc một phen. Tưởng Nguyễn không phải nam nhân, biết rõ Đan Chân không phải cố ý muốn ăn mặc đẹp cho mình xem, hiển nhiên chỉ vì trong lòng Đan Chân muốn ganh đua cao thấp với Tưởng Nguyễn mà thôi.

“Dung mạo ngươi không quá đẹp.” Đan Chân chậm rãi mở miệng, lúc nói lời này, còn quan sát Tưởng Nguyễn từ đầu đến chân, nàng ta nhếch môi, trong mắt lộ ra sự khinh thường. “Xuất thân càng đê tiện, nghe nói còn từng bị nô dịch ở nông thôn, thật buồn cười.” Nàng ta thích thú quấn tóc mình. “Nghe qua sự tích của ngươi, người ca ca được gọi là chiến thần của ngươi cũng có mấy phần công lao của ngươi. Vốn dĩ ta cho rằng, hẳn ngươi cũng có chút bản lĩnh, nay xem ra, là ta đánh giá cao ngươi rồi. Dễ dàng bị bắt đi, bị nhốt ở chỗ này, thật sự không chút thú vị.”
Bình Luận (0)
Comment