Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 458

Rất nhanh sau đó đường đỏ trứng gà Quế tẩu nhờ cô con dâu trẻ nhà cách vách nấu được bưng tới, thế nhưng bây giờ Tưởng Nguyễn rất đau, nào còn tâm tư ăn uống. Quế tẩu lại khuyên nhủ. “Nguyễn nương tử phải ăn một chút, chúng ta đều là người từng sinh con, biết được lợi hại bên trong, sinh con cần sức, chút nữa Nguyễn nương tử sinh nếu không ăn thì làm sao có sức. Hơn nữa cũng không chắc chắn lúc nào mới sinh, nếu đau bụng mấy ngày, chẳng lẽ Nguyễn nương định mấy ngày không ăn. Đừng để bé con trong bụng bị đói.”

Tưởng Nguyễn vốn không có tâm tư ăn uống, nghe Quế tẩu nói vậy thì cả kinh, nghĩ dù ra sao cũng không thể để bé con trong bụng bị đói, cố nén khó chịu ăn sạch chỗ thức ăn Quế tẩu đưa. Dù vậy, cơn đau vẫn không giảm bớt. Cứ thế một đêm trôi qua.

Một đêm này, đau đến sau nửa đêm thì Tưởng Nguyễn không đau nữa, bởi vì quá mệt nên ngủ mất. Phụ lão hương thân thôn Thanh Bình, các vị thẩm thẩm có kinh nghiệm sinh sản đều tụ lại ở nhà Quế tẩu, có không ít tiểu tử trẻ tuổi. Tưởng Nguyễn xinh đẹp, các thiếu niên này tâm tồn ái mộ, bình thường hay tặng mấy món quà nhỏ, bây giờ cũng lo lắng cho nàng. Mặc kệ cha mẹ trách mắng cứ thế chạy ra, trông giữ ở nhà Quế tẩu.

Một vị phụ nhân hơi lớn tuổi hơn nói. “Tối nay chắc chưa sinh đâu.” Người này chính là bà mụ trong thôn họ, Vương bà tử.

“Ta thấy nội trong hai ngày nay, bụng cô ấy sụt lắm rồi.” Quế tẩu lo âu, chung sống thời gian qua, tẩu cũng thích Tưởng Nguyễn. Tính tình Tưởng Nguyễn ôn hòa, đối xử với mọi người lễ độ chu đáo, mặt mũi dáng dấp đẹp, nơi này không nhiều quy củ như cao môn ở thế giới bên ngoài, tính tình mọi người chất phác, Quế tẩu coi Tưởng Nguyễn như con gái thật lòng yêu thương, bây giờ không nén nổi lo lắng. “Bụng lớn như vậy, không biết có sinh được hay không nữa.”

“Ta thấy cơ thể Nguyễn nương tử có hơi suy nhược.” Vương bà tử nói. “Chỉ sợ lần này không dễ sinh.”

“Bởi thế mới nói,” Một cô con dâu trẻ nói. “Trước đó đã ăn nhiều cực khổ như thế, mang thai còn bị phu quân đuổi giết, e rằng sức khỏe đã sớm suy kiệt rồi. Haii, đáng thương.”

Lời này dĩ nhiên đang mắng gã phu quân lòng lang dạ sói của Tưởng Nguyễn, các vị nữ nhân ngồi đây ai cũng hận gã đàn ông phụ bạc kia, các vị thiếu niên đều hận không thể lôi gã kia ra đập một trận, sao có thể nhẫn tâm tổn thương một cô gái hiền dịu tốt đẹp như thế chứ.

Lưu Manh Manh là con gái của phu tử trong thôn, năm nay mới mười bốn mười lăm tuổi, Lưu phu tử là người có học vấn nhất thôn, dĩ nhiên, Lưu Manh Manh cũng là cô nương có tài nhất thôn, dung mạo ngọc tuyết đáng yêu, trước khi Tưởng Nguyễn đến, cô chính là người xinh đẹp nhất thôn. Nhưng từ sau khi Tưởng Nguyễn đến, những tiểu tử ban đầu lấy lòng cô đều chuyển hướng sang Tưởng Nguyễn, Lưu Manh Manh dĩ nhiên nín tức cành hông.

Hôm nay cô cũng tới, theo chân Lưu đại thẩm tới. Lưu Manh Manh liếc mắt đã thấy hai huynh đệ Đại Sơn căng thẳng ngồi canh ở cửa nhà. Hôm nay Đại Sơn nhìn thấy cảnh tượng Tưởng Nguyễn đau bụng cũng sợ ngây người, nhìn Tưởng Nguyễn đau như thế lòng rất khó chịu, hận không thể chịu đau thay nàng. Mới đầu cho rằng đêm đến sẽ sinh, kết quả cuối cùng vẫn chưa sinh, trái tim Đại Sơn thòng xuống bụng. Không biết mình nên làm gì, không thể làm gì khác hơn ngoài ngồi canh cửa cùng các tiểu tử ái mộ Tưởng Nguyễn khác.

“Đại Sơn,” Lưu Manh Manh đi tới bên cạnh y, móc một túi giấy từ trong ngực ra đưa cho Đại Sơn. “Bánh hoa sơn trà ta mang từ nhà tới, ngươi ngồi đây canh cũng lâu rồi, ăn một chút gì đi.”

Các tiểu tử chung quanh đều rối rít nghiêng đầu nhìn cô, Lưu Manh Manh bị nhìn thì mặt đỏ lên. Người cả thôn đều biết Lưu Manh Manh đối xử với Đại Sơn đặc biệt tốt, bởi vì có lần Lưu Manh Manh vào núi với tỷ muội đào thảo dược gặp phải báo, đúng lúc gặp được Đại Sơn đi săn thú, cứu cô một mạng. Cô gái mới lớn sùng bái anh hùng, dáng dấp Đại Sơn lại anh tuấn, tất nhiên sẽ khiến Lưu Manh Manh có hảo cảm, chẳng qua Lưu Manh Manh đơn độc nhiệt tình, Đại Sơn lại không thèm để ý tới.

Quả nhiên, lần này Đại Sơn cũng không chú ý, chỉ nhận lấy túi bánh cười nói. “Không sao, ta không đói bụng. Tiểu Sơn đệ chưa ăn gì, ăn một chút đi.” Tiểu Sơn đói thật, tiện tay nhận lấy, lấy bánh ra cắn một miếng lớn, còn nói với Lưu Manh Manh. “Bánh ngon thật, cám ơn nha.”

Các tiểu tử xung quanh không nhịn được cười lên, không biết đang cười Đại Sơn không hiểu phong tình, hay cười Lưu Manh Manh lấy lòng uổng phí. Lưu Manh Manh tức giận giậm chân, nghiêng đầu dứt khoát chạy đi. Đại Sơn không hiểu, Quế tẩu đứng cạnh lại nhìn thấy rõ, không nén nổi thở dài.

Lưu Manh Manh là một cô nương tốt không sai, nhưng tâm tư của con trai người làm mẹ như tẩu biết rất rõ, Đại Sơn thích Tưởng Nguyễn. Đúng thế, một cô gái như Tưởng Nguyễn có ai lại không thích cho được, ngay cả tẩu cũng hận không thể coi Tưởng Nguyễn là con gái mình, Đại Sơn thích Tưởng Nguyễn, muốn thành thân với Tưởng Nguyễn, Quế tẩu không có ý kiến, chẳng qua tẩu cũng là nữ nhân, tẩu thấy rõ, Tưởng Nguyễn không có một chút xíu tình ý nào với Đại Sơn cả. Tấm chân tình của Đại Sơn nhất định sẽ trôi theo dòng nước, có điều… Quế tẩu thay đổi suy nghĩ, Tưởng Nguyễn từng chịu tổn thương lớn như thế, tất nhiên sẽ càng không dễ dàng tin tưởng nam nhân nữa. Lâu ngày thấy lòng người, nói không chừng ở đây lâu, Tưởng Nguyễn có thể thay đổi tâm ý của bản thân, tóm lại, đi bước nào tính bước đó thôi.

Thời gian trôi qua trong sự lo lắng của mọi người, mãi đến tận giờ Ngọ hôm sau, cũng không gặp phải vấn đề gì lớn. Người trong thôn đều tản ra.

Sau khi tỉnh lại Tưởng Nguyễn cảm thấy rất có lỗi, khiến mọi người lo lắng, Quế tẩu an ủi. “Chuyện sinh con vốn quan trọng, ở đâu cũng sẽ sốt sắng thôi, cô cũng cực khổ. Bé con trong bụng nghịch ngợm thật, chọc mẹ nó lo sợ một trận, có lẽ là một bé trai.”

Tưởng Nguyễn cũng cười.



Bên này, Tiêu Thiều dẫn theo thân tín ngựa không ngừng vó chạy tới, một ngày một đêm, thủ hạ mệt muốn chết, nhưng không kêu than một tiếng, bởi vì Tiêu Thiều đã quyết tâm không nghỉ. Tưởng Tín Chi cũng giống vậy, Tề Phong vốn định khuyên mấy câu, nhưng có thể hiểu được lòng hai người, huống chi có được tin tức Tưởng Nguyễn, dĩ nhiên rất tốt.

Ông chủ cửa hàng nơi phát hiện đồ trang sức của Tưởng Nguyễn nói, ngày đó là một thợ săn nhỏ trong núi tới cầm đồ, hơn nữa còn cầm sống. Đang êm đẹp lại cầm sống, chỉ có thể chứng minh rằng chủ nhân của trang sức vẫn còn sống, có lẽ thiếu niên này ngày sau muốn thay chủ nhân của trang sức chuộc về, có lẽ món trang sức này được chủ nhân ngầm cho phép chủ động thả tín hiệu ra.

Cẩm y vệ hỏi thăm tin tức dọc theo con đường này, rốt cuộc thông qua tầng tầng lớp lớp mới biết được nơi này có một thôn lánh đời. Chỗ đó rất khó tìm, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng Tưởng Nguyễn đã không còn trên nhân thế, chỉ có Tiêu Thiều còn kiên trì điều tra tin tức Tưởng Nguyễn, nay chỉ cần có một chút hy vọng, sao hắn có thể buông tha?

Đi đến vách đá đã là đường cùng, nghe nói muốn xuống vách đá, chỉ có thể dùng dây leo, thủ hạ đi theo Tiêu Thiều tung người xuống ngựa, chừa lại mấy người thủ ở đây, Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi mở đường, hai người bọn họ võ công cao cường, đi xuống trước, rất nhanh, bọn Tề Phong cũng theo sau. Đợi mấy người xuống tới, phát hiện nơi này được bao vây bởi núi, không phân rõ đâu là đâu, trùng điệp không dứt. Tề Phong thở dài. “Khó trách người khác tìm không được, thôn núi khuất như thế, sợ rằng nếu không có ai dẫn đường, sẽ bị vây bên trong.”

“Bị vây cũng phải tìm cho bằng được.” Tiêu Thiều nói. “Tách ra tìm.”

“Chờ chút.” Tưởng Tín Chi đưa tay lên tiếng nói. “Các ngươi nhìn xem, đó là ai?”

Giữa núi non trùng điệp, có một cô gái khoác giỏ không biết đang làm gì, giữa rừng cây tươi tốt, thiếu nữ mặc một bộ đồ ngắn màu đào, nhìn hết sức bắt mắt, nhóm người lập tức chú ý. Cẩm Nhất nói. “Mồi nhử?”

“Chỗ lánh đời, nào có mồi nhử?” Tề Phong nói. “Có lẽ là người trong thôn, có muốn tới hỏi thử hay không?”

Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi nhìn nhau. “Được.”

Lưu Manh Manh đang hái thảo dược trong núi, một mình đi hái thảo dược rất không an toàn, nhưng cô đang giận dỗi. Tối hôm qua Đại Sơn khiến cô mất hết mặt mũi, cô thích Đại Sơn đã lâu, Đại Sơn dáng dấp anh tuấn vũ dũng, kỹ thuật bắn cung siêu quần. Nhưng Đại Sơn không hề để ý tới sự yêu thích của cô, tuy nhiên Lưu Manh Manh không hề lo lắng, cô chính là nữ tử xinh đẹp nhất thôn, cũng có học vấn nhất, Đại Sơn nhất định sẽ thích cô. Nào ngờ sau khi Tưởng Nguyễn đến, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Tưởng Nguyễn xinh đẹp, dù cô không thừa nhận cũng không được, Tưởng Nguyễn tốt đẹp như mặt trời trên cao, quá đỗi diễm lệ tươi sáng, khiến người đứng gần nàng trở nên ảm đạm, huống chi tánh tình nàng cũng tốt, mọi cử động đều ưu nhã như tiểu thư cao quý. Quan trọng nhất là, nàng cũng rất có học vấn, thậm chí có lúc còn dạy trẻ con trong thôn những thứ Lưu Manh Manh không biết, ngay cả cha cô cũng khoe Nguyễn nương tử là một cô gái học thức uyên bác.
Bình Luận (0)
Comment