Chương 109: A
Chương 109: AChương 109: A
Tạ Thiên Cách vừa lái xe, vừa gọi điện cho Thích Thương Hải, bảo anh lập tức mở hết tất cả các biện pháp phòng thủ trong nhà.
Từ khi Tạ Thiên Cách rời khỏi Minh Châu Viện, Thích Thương Hải vẫn luôn rất căng thẳng, anh không ngừng cố gắng liên lạc với Tạ Thiên Cách nhưng mãi vẫn không liên lạc được.
Bây giờ nghe giọng điệu nghiêm trọng của Tạ Thiên Cách khi gọi điện về, anh lập tức nhận ra có điều gì đó khác thường.
"Bà chủ, mạt thế sắp đến rồi sao?"
Trước khi Tạ Thiên Cách cúp điện thoại, Thích Thương Hải vội vàng hỏi.
Tạ Thiên Cách hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn từ trong cổ họng thốt ra một tiếng xác nhận nặng nê.
"Ừ"
"Sắp tới sẽ rất lạnh sao?"
"Ừ"
"Được rồi, bà chủ, tôi biết rồi, cô có quay về không? Tôi có cần đi đón cô không!"
"Không cần, anh chuẩn bị mọi thứ đi... Lúc này, Tạ Thiên Cách đã hơi buông lỏng cảnh giác với Thích Thương Hải.
Cô đạp mạnh chân ga, như thể để xoa dịu trái tim đang cuồng loạn của mình.
Im lặng hai giây, Tạ Thiên Cách mới lên tiếng lần nữa: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mạt thế sẽ giáng xuống sau một giờ nữa, tất cả chúng ta sẽ phải ngủ đông ba ngày sau khi mạt thế giáng xuống..."
"..." Đây là lần đầu tiên Thích Thương Hải nghe Tạ Thiên Cách miêu tả cụ thể về mạt thế.
Nhưng chỉ riêng lời miêu tả này đã khiến trái tim Thích Thương Hải không kìm được mà chùng xuống.
Ngủ đông trong giá lạnh ba ngày, chỉ cân nghĩ đến hậu quả thôi cũng khiến da đầu anh tê dại.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ." Thích Thương Hải hít một hơi thật sâu: "Cô cũng nhanh chóng quay về đi."
Cúp điện thoại, Tạ Thiên Cách thở dài một hơi.
Môi trường xung quanh càng ngày càng tối, tối như thể đã bước vào một đêm dài không có ngày mai.
Đèn đường trong thành phố cũng đã bật sáng.
Vì lúc nãy vẫn còn là buổi chiều, cho nên mặc dù bây giờ sắc trời đã tối nhưng vẫn có rất nhiều người đi bộ trên đường.
Phía trước là đèn giao thông đầu tiên khi vào khu vực nội thành, Tạ Thiên Cách vừa lái đến thì đèn đỏ bật sáng.
Nhưng Tạ Thiên Cách không hề giảm tốc độ, cô nhanh chóng lao qua, suýt thì va chạm với chiếc xe đang rẽ qua, khiến đối phương phải phanh gấp.
Còn chiếc xe đi phía sau thì không kịp trở tay mà đâm thẳng vào xe phía trước.
Ngay lập tức, toàn bộ ngã tư bị tắc nghẽn, tiếng còi xe, tiếng chửi bới, thậm chí cả tiếng còi của cảnh sát giao thông cũng vang lên khắp nơi.
Nhưng tất cả những điều đó đều không thể ngăn cản Tạ Thiên Cách tiếp tục tiến lên với tốc độ cao.
Chiếc xe của cô lao vun vút trên đường, hướng về phía Minh Châu Viện.
Tạ Thiên Cách đã không còn nhớ mình đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, cũng không nhớ mình đã va quẹt vào bao nhiêu xe.
Việc tốt duy nhất mà cô có thể làm là tránh xa người đi đường, không gây ra bất kỳ thương tích nào cho họ.
Nhưng dù vậy, cô vẫn bị cảnh sát giao thông đuổi theo, bọn họ đi xe máy, liên tục hú còi muốn chặn Tạ Thiên Cách lại.
Bầu trời bên ngoài ngày càng tối, mặt trời nhuộm thành màu đỏ tươi như máu.
Màu đỏ và đen hòa vào nhau tạo thành một bức tranh kỳ dị.
Tạ Thiên Cách vừa quan sát sự thay đổi của mặt trời, vừa tính toán quãng đường của mình, những chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau khiến cô càng thêm bực bội.