Chương 115: A
Chương 115: AChương 115: A
Vừa nhìn thấy Tạ Thiên Cách, cả người anh sáng bừng bước nhanh hơn, ba bước thành hai bước chạy đến bên giường sưởi, cười phấn khích: "Bà chủ Thiên Cách, cô cũng tỉnh rồi à?"
Bà chủ Thiên Cách... Gọi gì thế này...
Tạ Thiên Cách nghe mà khóe mắt giật giật: "Anh cứ gọi tên tôi là được."
"Được thôi, bà chủ Thiên Cách!"
Tạ Thiên Cách...
Thôi, kệ anh vậy.
Một nồi sườn hầm sen lớn, một nồi cơm lớn, còn có một bát dưa muối lớn, nhìn qua thì thấy đây chỉ là những món ăn gia đình bình thường nhất, thế mà ba người lại ăn chăm chú đến nỗi còn không ngẩng đầu lên.
Những món ăn trên bàn này rõ ràng đủ cho sáu bảy chàng trai khỏe mạnh ăn, nhưng lại bị ba người ăn sạch bách.
"Uống chén trà, giải ngấy." Thích Thương Hải rót cho Tạ Thiên Cách một chén trà nóng, ngồi xếp bằng ở phía bên kia giường sưởi, mở lời trước.
"Chúng ta đều chỉ ngủ có một ngày."
"Ừ" Tạ Thiên Cách ngửa đầu uống một ngụm trà nóng, chỉ thấy tứ chi đều tràn đầy hơi ấm.
Kể từ khi sống lại, Tạ Thiên Cách đã không ngừng tích trữ đủ thứ đồ, còn tranh thủ đánh nhau mấy trận, giết mấy tên khốn nạn, thực sự rất bận rộn.
Mãi đến bây giờ, cô mới rảnh rỗi nghỉ ngơi. "Sau khi tôi tỉnh lại đã xuất hiện một số hiện tượng kỳ lạ." Thích Thương Hải đặt hai tay lên đầu gối, lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc nhìn Tạ Thiên Cách.
Tạ Thiên Cách đặt chén trà xuống, bình tĩnh hỏi: "Hiện tượng kỳ lạ gì?"
"Đầu tiên là trên người tôi và em gái tôi đều xuất hiện rất nhiều chất bẩn, rất nhờn."
"Rửa sạch những chất bẩn này, tôi phát hiện tất cả các vết sẹo trên người tôi đều biến mất, em gái tôi cũng vậy, chỗ em ấy phẫu thuật trước đây cũng đã lành, ngay cả cơn đau trong cơ thể cũng hoàn toàn biến mất."
"Cảm giác này của tôi giống như trong tiểu thuyết tu tiên nói về việc tẩy tủy phạt mạch, thoát thai hoán cốt vậy."
Tạ Thiên Cách nghĩ về bản thân mình, cảm thấy đúng là như vậy.
"Ừm”" Cô gật đầu, tỏ ý mình cũng vậy.
"Thứ hai, chúng tôi đã có dị năng." Thích Thương Hải lại nói.
Về điểm này, Thích Thương Hải nói rất chậm, trong ánh mắt chứa đựng vẻ phức tạp, vừa phấn khích vừa hoang mang.
"Gọi là dị năng sao? Trong phim ảnh và tiểu thuyết về mạt thế có vẻ định nghĩa như vậy.'
Dị năng sao?
Đây mới là điều khiến Tạ Thiên Cách để ý, cô nhìn về phía Thích Thương Hải, ánh mắt nhanh chóng lướt qua khắp người anh.
Thích Thương Hải vẫn có vẻ hơi hoang mang: "Tôi còn tưởng dị năng là do tiểu thuyết bịa ra, không ngờ lại có thật."
Kiếp trước Thích Thương Hải không có dị năng, em gái anh chết quá sớm, Tạ Thiên Cách không tìm hiểu nhưng hẳn cũng không có dị năng gì, lần này lại xuất hiện dị năng.
Hơn nữa, thời gian mạt thế đến còn sớm hơn.
Có phải việc cô sống lại đã thúc đẩy chuyện này đến sớm hơn không?
Tạ Thiên Cách đang suy nghĩ như vậy, Thích Thương Hải lại nói: "Tôi nghĩ hẳn là có liên quan đến loại quả bí ẩn mà cô cho chúng tôi ăn."
Cánh tay đang cầm chén trà của Tạ Thiên Cách khựng lại.
Ánh mắt cô dừng lại trên làn khói trắng bốc lên từ tách trà, bên tai lắng nghe Thích Thương Hải phân tích: "Cô cho chúng tôi ăn loại quả bí ẩn này, khả năng lớn là cô cũng đã ăn rồi nhưng không có tác dụng gì, nên muốn xem xem đối với chúng tôi có tác dụng hay không."