Chương 158: A
Chương 158: AChương 158: A
Nghĩ đến hai phút sau, đạn dược của bọn họ cũng gần như đã tiêu hao hết.
Không còn đạn dược, cho dù Viên Trạch Chương có năng lực thì có gì đáng sợ?
Viên Trạch Chương rất căng thẳng.
Kể từ khi người vệ sĩ mà cậu ta đẩy ra bị chặt đầu, cậu ta đã rơi vào trạng thái căng thẳng toàn thân.
Khi những người câu ta mang theo bắt đầu điên cuông bắn quét, Viên Trạch Chương đã nghiêm túc quan sát tình hình xung quanh.
Cậu ta đã từng tiếp xúc với người thức tỉnh dị năng tàng hình.
Viên Trạch Chương thậm chí còn từng giết chết một người thức tỉnh dị năng tàng hình.
Cậu ta biết chiến thuật của mình rất hiệu quả, nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy người đó xuất hiện?
Theo thời gian trôi qua từng phút từng giây, cảm xúc của Viên Trạch Chương đã trở nên vô cùng nóng nảy, cậu ta không ngừng chửi bới qua bộ đàm.
"Các người đều là lợn sao? Chỉ biết bắn về một hướng?”
"Bắn toàn diện, trên dưới trái phải, bắn hết cho tôi!"
"Hôm nay nếu không giết được con tiện nhân này, tôi sẽ cho các người chôn cùng”...
Tạ Thiên Cách giơ cổ tay lên xem đồng hồ. Đây là một chiếc đồng hồ chống nước cực tốt mà cô đã lấy được trong toà nhà "chai bia" hôm qua.
Sắp hết một phút rồi.
Cô còn có thể đợi thêm một lúc nữa.
"Đà đà đà...
Sau khi tiếng súng cuối cùng vang lên, toàn bộ cảng thương mại một lần nữa trở lại trạng thái chết lặng.
Viên Trạch Chương ngồi trong xe thở hổn hển, dường như nếu không thở như vậy, cậu ta sẽ chết ngạt vì căng thẳng và nỗi sợ hãi không tiếng động.
"Tam thiếu, hết đạn rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Trong bộ đàm đột nhiên truyền đến tiếng hỏi của vệ sĩ trên những chiếc xe khác.
Nhưng lại khiến Viên Trạch Chương như chim sợ cành cong, suýt nữa nhảy dựng lên.
Cậu ta mở miệng chửi: "Đệt! Các người muốn chết sao? Muốn chết thì cút xuống cho tôi!"
Sau đó Viên Trạch Chương dường như nhận ra mình đã tìm được một ý kiến không tệ, lại hét lớn: "Xuống xe tìm cho tôi! Các người không phải đã uống dịch tăng trưởng rồi sao? Các người không phải đều có năng lực sao?"
"Xuống xe tìm cho tôi! Sợ cái rắm gì!"
"Phát hiện ai khả nghi thì cùng nhau dùng năng lực giết chết kẻ đó!"
"Mau xuống xe!"
"Nếu không xuống xe, bây giờ tôi sẽ bắn chết các người!" Sau khi gào thét vào bộ đàm, Viên Trạch Chương thở hổn hển dữ dội hơn, trái tim cậu ta tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn hai vệ sĩ đang ngồi ở ghế lái và ghế phụ trong xe mình, cơn giận bốc lên tận đầu.
Nâng chân đá vào lưng ghế của bọn họ, gào lên như một kẻ điên: "Không nghe thấy lời của tôi sao? Cút cút cút! Cút xuống cho tôi!"
Không giống như những vệ sĩ trên xe khác còn chưa rõ tình hình, những vệ sĩ trên chiếc xe này đã trực tiếp chứng kiến hiện trường từ đầu đến cuối.
Nếu nói Viên Trạch Chương căng thẳng thì hai vệ sĩ này cũng chẳng khá hơn hắn là bao.
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Vì vậy, bọn họ không muốn động đậy.
Viên Trạch Chương thấy hai vệ sĩ này không nghe lời mình, lòng bàn tay hắn vừa lóe lên tia chớp màu xanh tím, vừa lóe lên ngọn lửa đỏ rực.