Chương 166: A
Chương 166: AChương 166: A
Tế Xuân nhìn vẻ mặt có chút khó coi của Thích Thương Hải, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Thắt dây an toàn đi..." Thích Thương Hải từng trải nghiệm qua kỹ thuật lái xe của Tạ Thiên Cách, anh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ám chỉ với Tế Xuân một câu.
Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, Tạ Thiên Cách đã đạp ga, phóng vút đi.
Đúng vậy, chiếc xe vốn phải chạy trên mặt đất lại phóng vút đi như thể đang bay vậy...
Đặc biệt là khi đi qua cầu vượt, có mấy lần Thích Thương Hải đều tưởng rằng bọn họ sắp rơi xuống khỏi cầu...
Thích Thương Hải và Tế Xuân ngồi ở ghế sau, cả hai đều thắt chặt dây an toàn, nắm chặt tay nắm an toàn trên cửa xe.
Thích Thương Hải nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, Tế Xuân thì không ngừng xoay chuỗi hạt, niệm kinh.
"Két!"
Tạ Thiên Cách thực hiện một cú đánh lái vô cùng đẹp mắt trong Minh Châu Viện, dừng xe lại.
Có thể thấy, cô cực kỳ thích thú với sự kích thích mà tốc độ này mang lại: "May quá, trời vẫn chưa tối hẳn..."
Tạ Thiên Cách quay đầu lại, vừa định hỏi cảm nhận của hai người thì thấy ghế sau xe đã trống không.
Bên ngoài xe có hai người đang ngồi xổm dưới đất nôn thốc nôn tháo. Chậc chậc...
Tạ Thiên Cách đang định cất xe đi về phía ngôi nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt như có thứ gì đó giãm lên tuyết.
Cô lập tức ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Trong bóng tối của hai ngôi biệt thự gần đó, có năm sáu bóng người đang bước ra.
Tạ Thiên Cách nheo mắt, quan sát kỹ những bóng người trong bóng tối này, một người mặc áo bông dày, mấy người còn lại đều choàng chăn.
Mặc dù bước chân của họ hơi chậm, thậm chí còn có chút loạng choạng.
Nhưng với khả năng nhìn đêm tuyệt vời, Tạ Thiên Cách vẫn nhìn rõ từng chỉ tiết trên người những người này.
Lông tóc của bọn họ đều đã phủ một lớp sương trắng, nhưng làn da vẫn là màu da bình thường của con người, không chuyển sang màu xanh xám.
Điểm mấu chốt là mắt của họ vẫn nhìn thấy được đồng tử đen, điều này chứng tỏ họ vẫn chưa phải là thây ma.
Tuy nhiên, trong thời kỳ mạt thế, không chỉ có thây ma mới nguy hiểm.
Ngược lại, đôi khi con người mới là những kẻ tàn nhẫn và độc ác nhất.
Thích Thương Hải và Tế Xuân đang nôn trên mặt đất cũng đứng dậy, hai người nhanh chóng đi đến sau lưng Tạ Thiên Cách.
Ban đầu họ muốn hỏi những người này định làm gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã phát hiện ra rằng không chỉ có năm sáu người này đang đi về phía ba người họ.
Trong khe hở giữa những biệt thự gần đó, từng người từng người liên tục bước ra. Bên này hai ba người, bên kia bốn năm người.
Tất cả đều vây quanh ba người Tạ Thiên Cách, nhanh chóng tạo thành một vòng tròn, bao vây ba người họ ở bên trong.
Những người này vừa vây quanh vừa nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía sau Tạ Thiên Cách, lén lút bàn tán.
"Xe! Họ có xe! Xe của họ vẫn có thể chạy!"
"Là người từ bên ngoài đến, chắc chắn là đến để lánh nạn!"
"Nếu là lánh nạn thì trên xe chắc chắn có đồ! Để họ cho chúng ta một ít."
"Nếu họ không cho thì phải làm sao? Làm sao bây giờ!"
"Chúng ta có nhiều người như vậy! Họ dám không cho sao?"