Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến!

Chương 251 - Chương 251: B

Chương 251: B Chương 251: BChương 251: B

Thích Vu Sơn tin rằng, những gì mình nghĩ ra thì Tạ Thiên Cách chắc chắn cũng có thể nghĩ ra.

Tương tự, đó là ân huệ của bà chủ đối với Vương Tiểu Tiểu.

Không đồng ý, chắc chắn cũng là bà chủ có suy tính xa hơn.

Vì vậy, cô ấy không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm theo quyết định của bà chủ là được.

Tạ Thiên Cách nhìn Vương Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới, cuối cùng nhếch miệng cười: "Cô biết lái xe không?"

Vương Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu như giã tỏi.

"Biết! Biết! Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp phổ thông tôi đã đi học lái xe rồi!"

Tạ Thiên Cách gật đầu, trực tiếp lấy ra chiếc Knight XV.

Cô tự mình đi đến vị trí ghế phụ, Thích Vu Sơn tự giác lên hàng ghế sau.

Tạ Thiên Cách mở cửa ghế phụ, phát hiện Vương Tiểu Tiểu vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn cô.

"Lên xe đi!"

"AI" Vương Tiểu Tiểu đột nhiên ngây người, sau đó nhận ra điều gì đó, cả khuôn mặt cô ta bỗng sáng bừng.

"Được, được, được!" Vương Tiểu Tiểu rất biết điêu trèo lên ghế lái, căng thẳng khởi động xe.

Vương Tiểu Tiểu chưa bao giờ cảm thấy may mắn như bây giờ vì mình đã học lái xe. Cô ta cẩn thận lùi xe, đánh lái, điều chỉnh hướng, thuận lợi lái xe ra khỏi cổng nhà máy.

Trên xe, Vương Tiểu Tiểu vừa lái xe nghiêm túc, vừa đảm bảo với Tạ Thiên Cách đang nằm dài trên ghế phụ: "Bà chủ, tôi nhất định sẽ lái xe cẩn thận, tuyệt đối sẽ không xảy ra tai nạn giao thông."

Ngược lại, Tạ Thiên Cách lại bị thái độ thận trọng của cô ta chọc cười.

Cô "Phụt." một tiếng: "Lo lái xe của cô đi!"

Trời đã sáng, hôm nay đã không còn tuyết rơi nữa.

Mặc dù mặt trời vẫn trông mờ mờ nhưng đối với thế giới đã bước vào nửa tháng mạt thế này thì hôm nay thực sự là một ngày thời tiết đẹp.

Chỉ là sương mù khá dày, tâm nhìn chỉ khoảng hai mươi mét.

Mặc dù Vương Tiểu Tiểu nói với Tạ Thiên Cách rằng cô ta không căng thẳng nhưng Tạ Thiên Cách ngồi bên cạnh cô ta vẫn có thể cảm nhận được, toàn thân cô ta đều đang căng cứng.

Cô ta nắm chặt vô lăng, mắt mở to như cái chuông đồng.

Lưng càng thẳng tắp.

Có thể thấy cô ta biết lái xe nhưng không thường xuyên lái, lúc này đang vừa lái vừa lẩm bẩm: "Rẽ trái, bật đèn xi nhan, tốt lắm, làm tốt lắm."

"Tiến lên, phanh nhẹ một chút, ga cũng đạp nhẹ thôi, tốt lắm, Vương Tiểu Tiểu, mày làm tốt lắm."

"Phía trước có sương mù, phải bật đèn sương mù, tốt lắm, đã bật rồi..."

Tạ Thiên Cách nghe mà suýt cười thành tiếng, nhưng trong tiếng lẩm bẩm của Vương Tiểu Tiểu, cả người cô đều thả lỏng. Thậm chí còn có hơi buồn ngủ.

Đột nhiên Tạ Thiên Cách cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm ở phía trước truyền đến.

Tạ Thiên Cách đột ngột mở mắt, cô ngồi thẳng dậy, nhìn về phía sương mù dày đặc.

"Đi chậm lại một chút."

Vương Tiểu Tiểu nghe cô nói vậy thì càng thận trọng hơn.

Cô ta bắt đầu giảm tốc độ.

Tạ Thiên Cách chăm chú nhìn vào phía sau màn sương mù, cô có thể cảm nhận được một luồng hơi thở đặc biệt đang áp sát.

Luồng hơi thở này không giống như thây ma dị năng, cũng không giống như thú biến dị, mà giống như phát ra từ trên người con người.
Bình Luận (0)
Comment