Chương 256: B
Chương 256: BChương 256: B
Nói đến đây, Trương Mẫn dừng lại một chút, lại nhìn Tạ Thiên Cách và Thích Thương Hải từ trên xuống dưới, như thể đang bố thí mà nói: "Nếu các người muốn gia nhập căn cứ Hồng Tinh số bảy cũng được, bây giờ căn cứ của chúng tôi còn một ít suất."
"Chỉ cần các người trả một số vật tư nhất định là có thể mua được suất."
"Tất nhiên dị năng giả có thể vào miễn phí, suất này chủ yếu dành cho người bình thường."
"Các người xem, muốn mua mấy suất?"
Thích Thương Hải nghe mà gân xanh trên trán giật giật, anh hiếm khi sa sầm mặt: "Xin lỗi, chúng tôi không hứng thú”.
Trương Mãn lập tức nhíu mày, nhìn Thích Thương Hải càng thêm khinh thường, như thể đang nhìn một đám kiến hôi không biết điều.
Cô ta dừng lại một chút, khoé môi cong lên, lại tiếp tục nói: "Vị tiên sinh này, anh chỉ có thể đại diện cho chính mình thôi chứ, anh có thể đại diện cho những người khác không?”
Thích Thương Hải sửng sốt một chút, Tạ Thiên Cách liền đưa mắt ra hiệu với anh.
Sau đó Thích Thương Hải cười giả lả: "Được thôi, tôi sẽ tập hợp tất cả những người sống sót trong căn cứ lại, đội trưởng Trương tự mình hỏi thăm nhé?"
Trương Mẫn lúc này mới nhướng mày, hừ một tiếng, lắc lư eo đi theo Thích Thương Hải tập hợp mọi người. Nhưng dù vậy, Thích Thương Hải cũng không cho phép Trương Mẫn vào cổng căn cứ Bán Sơn, điều này khiến Trương Mẫn tức giận trong lòng, dẫn đến khi nói chuyện với những người sống sót khác đều cau mày nhíu mắt.
Quả nhiên, người Hoa Quốc, trong xương cốt vẫn vô cùng tin tưởng vào chính quyền.
Khi nghe nói căn cứ Hồng Tinh số bảy muốn thu nhận người, một số người sống sót và dị năng giả đã xuẩn xuẩn dục động.
"Căn cứ Hồng Tinh số bảy là của chính quyền sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi chính là căn cứ của chính quyền, căn cứ của chúng tôi có tất cả các biện pháp có thể đảm bảo cuộc sống của những người sống sót, chỉ có lần này mới thu nhận người sống sót bên ngoài. Các người hãy trân trọng cơ hội.'
Thái độ của Trương Mẫn vẫn rất kiêu ngạo nhưng thái độ này lại khiến không ít người sống sót cảm thấy chính quyền ra tay thì không sai được.
Họ bàn tán rôm rả.
"Chúng ta vẫn nên đến căn cứ Hồng Tinh số bảy đi, bên đó là của chính quyên mà."
"Tôi ở đây đã tham gia chiến đấu và lao động mấy ngày rồi, bây giờ đi thì không ổn lắm!"
"Có gì không ổn! Căn cứ Bán Sơn chỉ là một lũ vô dụng, họ không có vật tư đâu."
"Đúng vậy, ăn hết đồ dự trữ ở Minh Châu Viện rồi, chúng ta phải làm sao?"
"Vẫn là đến bên chính quyền thì bảo đảm hơn..."
"Muốn đi thì đi, nhà tôi không đi, chúng tôi ở lại Minh Châu Viện, ở đây cũng tốt lắm."
"Anh đúng là cứng đầu."
"Dù sao tôi cũng không đi, tôi thấy bà chủ bên này khá đáng tin.......
Tạ Thiên Cách và Lý Tiêu đứng ở bên cổng, nhìn cảnh náo loạn bên kia từ xa.
Trông thì có vẻ như không giao tiếp gì.
Nhưng trên thực tế, hai người họ đứng đó, vẫn luôn trò chuyện nhỏ nhẹ bằng giọng nói mà chỉ có mình họ nghe thấy.
"Căn cứ Hồng Tinh thiếu người lắm sao?"
Tạ Thiên Cách quá quen thuộc với cách làm của Trương Mẫn.
Mặc dù căn cứ Hồng Tinh số bảy được chính quyền hậu thuẫn nhưng trên thực tế cũng chỉ là một căn cứ.