Chương 285: B
Chương 285: BChương 285: B
Tương tự như vậy, họ cũng có vốn để làm ăn với các căn cứ lớn khác.
Ngoài cây biến dị, Tạ Thiên Cách còn giao toàn bộ các thiết bị mô phỏng cho Thích Thương Hải, để Thích Thương Hải tự mình sắp xếp.
Một căn cứ nếu có thể đảm bảo được lương thực và y tế thì về cơ bản cũng đồng nghĩa với việc đảm bảo được sự tích lũy dân số.
Nhưng điều này không ổn định.
Bởi vì, theo luật rừng, muốn sống sót trên vùng đất này, rốt cuộc vẫn phải xem nắm đấm của ai cứng hơn.
Tạ Thiên Cách dự định sau khi giải quyết xong căn cứ Minh Châu sẽ đến khu thành phố mới của Đông Xuyên để xem thử, ở đó có một số nhà máy sản xuất công nghiệp nặng, cô muốn xem thử có thể tìm được thứ gì đó để trang bị cho căn cứ không.
Không nói đến tấn công, ít nhất cũng phải tự bảo vệ được mình.
Rốt cuộc, một căn cứ không thể tự bảo vệ mình, giống như một chiếc bánh bao to vỏ mỏng nhân dày, rất dễ bị tiêu diệt.
Cuộc xâm lược của căn cứ Minh Châu đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Tạ Thiên Cách.
Cô vừa nghe Thích Thương Hải và những người khác kể lại chi tiết vê cuộc xâm lược của căn cứ Minh Châu vừa phân tích sức mạnh của đối phương.
Nghe có vẻ không khác gì căn cứ Minh Châu ở kiếp trước.
Căn cứ Minh Châu ở kiếp trước ban đầu cũng do một nhóm khách du lịch đến Đông Xuyên thành lập, họ đều là giáo viên và học sinh của một trường thể dục thể thao.
Từng người một đều cường tráng, hơn nữa, về cơ bản mỗi người đều thức tỉnh dị năng, có một nhóm người như vậy, thực sự rất có tính tấn công.
Nếu không bọn họ cũng không thể chiếm giữ Minh Châu Viện, trở thành bá chủ của khu Bắc thành phố Đông Xuyên.
Cuối cùng mới bị căn cứ X tiêu diệt.
"Ngày mai tôi sẽ đến căn cứ Minh Châu một chuyến." Tạ Thiên Cách đưa tay gắp một miếng thịt nhúng vào nước lẩu cay.
"Bà chủ, tôi đi cùng cô." Từ khi bắt đầu ăn đến giờ vẫn chưa nói lời nào, Tế Xuân đột nhiên lên tiếng.
Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn cũng muốn đi nhưng Thích Thương Hải phải lo hậu cần và quản lý, rõ ràng là bây giờ ai cũng có thể ra ngoài, chỉ có anh là không thể ra ngoài.
Thích Vu Sơn vừa định nói thì Tế Xuân lại lên tiếng: "Có khá nhiều dị năng giả nữ đến, phải có người trông chừng, cô thích hợp hơn tôi."
Nói đến đây, Tế Xuân lại dừng lại một chút, nói ra một sự thật khiến người ta ngứa răng nhưng không thể không thừa nhận.
"Dị năng của tôi mạnh hơn cô, nếu có chuyện gì xảy ra, có tôi ở đó thì có thể giúp đỡ nhiều hơn."
Thích Vu Sơn không nói gì nữa.
Trên thực tế, Thích Vu Sơn vẫn luôn lo sợ về chuyện đến nhà máy nước lần trước.
"Bà chủ, cô thấy có được không?” Tế Xuân rất hài lòng với thái độ của Thích Vu Sơn, cậu ta vội vàng quay đầu, nhìn về phía Tạ Thiên Cách, nở một nụ cười thật tươi.
Tạ Thiên Cách cũng cười: "Được."
Thích Vu Sơn, Thích Thương Hải: ...
Lưu Hạo dùng đũa trực tiếp xiên một miếng thịt kho trong nồi lên.
Trực tiếp nhét vào miệng.
Mặc dù nóng đến nỗi anh ta phải xuýt xoa nhưng lại không hề có ý định nhả miếng thịt này ra khỏi miệng.
"Đại ca, số thịt và rau chúng ta kiếm được hôm đó đã ăn hết trong bữa này rồi, ngày mai còn đi nữa không?”