Chương 292: B
Chương 292: BChương 292: B
Cái nhìn này vừa vặn nhìn thấy quả cầu lửa đang ngưng tụ trong tay Trương Cường.
Cậu ta lập tức nhớ lại cánh cổng căn cứ đã bị đánh tan tành như thế nào, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tế Xuân quay người định đi bảo vệ Tạ Thiên Cách nhưng còn chưa kịp di chuyển thì những sinh viên đang né tránh kia đã thừa cơ tấn công cậu ta.
Trực tiếp kéo chân cậu ta lại.
Tế Xuân chỉ có thể hét lớn cảnh báo với Tạ Thiên Cách: "Bà chủ, cẩn thận, thứ này đó của ông ta sẽ nổi"
Theo tiếng cảnh báo của Tế Xuân, quả cầu lửa đã đến gần Tạ Thiên Cách.
Tế Xuân không nhìn thấy Tạ Thiên Cách, chỉ thấy bức tường bị quả cầu lửa đập trúng lập tức xuất hiện vết nứt, sau đó bụi bắt đầu bay lên.
Ở chỗ đó làm gì còn bóng dáng của Tạ Thiên Cách nữa.
Trương Cường lập tức cười lớn.
Ông ta quay đầu nhìn Tế Xuân: "Cậu cho rằng chỉ bằng chút năng lực này của hai người là có thể đánh bại chúng tôi sao?"
"Đại cal"
Ông ta vừa nói dứt câu, một sinh viên trong phòng liền hét lớn.
Trương Cường liếc nhìn sinh viên gọi mình nhưng lại không nhìn thẳng vào đối phương.
Bởi vì lúc này, ánh mắt của đối phương hơi nâng lên, vẻ mặt kinh hoàng nhìn về phía sau ông ta.
Phía sau?
Phía sau chẳng phải là nơi vừa rồi ông ta đã dùng vật nổ đánh tan tành sao?
Chậc!
Trước khi quay đầu lại, Trương Cường dùng ánh mắt liếc vê phía Tế Xuân, Tế Xuân cũng đang nhìn về phía sau ông ta.
Trong lòng Trương Cường có chút không thoải mái.
Quả nhiên không phải là một nhân vật dễ đối phó.
Người đàn ông trước mặt này là người ông ta đã đối đầu một lần lúc ở căn cứ Bán Sơn, lúc đó cậu ta một mình đối phó với mười người của ông ta.
Mặc dù chống cự ngoan cường nhưng rất nhanh cũng đã ngã xuống trong cuộc hỗn chiến của xe ông ta.
Nếu không phải sau đó có quá nhiều người vây quanh thì e là người này còn không thể nhặt lại được cái mạng nhỏ của mình.
Sớm biết cậu ta sẽ lại đến tìm mình thì lúc đó Trương Cường đã giết chết cậu ta cho rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ đến những điều này cũng vô dụng.
Trương Cường khẽ thở dài, vừa quay người lại vừa ngưng tụ trong lòng bàn tay một quả cầu nổ mới, chỉ chờ ném về phía người phụ nữ kia lần nữa.
Ngọn lửa bùng cháy, khói đặc bốc lên, còn có bụi bay lên khi gạch đá của ngôi nhà rơi xuống.
Những thứ này hòa vào nhau, biến thành một màn sương mù ngột ngạt. Trong màn sương mù này không nhìn rõ được gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có một cái bóng.
Một cái bóng kỳ quái, quỷ dị và đáng sợi
Trương Cường mở to mắt.
Ông ta hoàn toàn không dám tin những gì mắt mình nhìn thấy lúc này.
Trong làn khói đặc dày đặc, ông ta nhìn thấy một cái bóng.
Còn có vài cái bóng to lớn méo mó không ngừng vặn vẹo.
Giống như cánh tay linh hoạt, lại giống như con rắn kỳ quái.
Thậm chí còn chưa đợi Trương Cường nhìn rõ những thứ này là gì, ông ta đã phát hiện ra có một quả bưởi xuất hiện trước mặt mình.
Ồ, không, không phải bưởi.
Thứ giống quả bưởi kia từ từ quay lại, đối diện với ông ta.
Đó là một nhãn cầu to bằng quả bưởi.
Nhãn cầu màu vàng, xung quanh nhãn cầu có những tia máu đỏ ẩn hiện.
Giữa đồng tử có vô số đường thẳng đứng và một khe hở đen ngòm, bên trong khe hở đó dường như có một thứ ánh sáng lạnh lẽo.