Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến!

Chương 300 - Chương 300: B

Chương 300: B Chương 300: BChương 300: B

"Anh Chương, căn cứ của tôi hiện tại cân một thợ rèn, anh có thể đảm nhiệm không?" Tạ Thiên Cách cười hỏi.

Chương Quang Hi ngây người.

Rõ ràng đối phương nói là tiếng "Hoa quốc”, là tiếng mẹ đẻ của anh ta.

Nhưng tại sao những lời này nghe riêng từng chữ, anh ta đều hiểu nhưng ghép lại với nhau, anh ta lại hoàn toàn không hiểu ý của đối phương?

"Tôi, tôi không biết... không biết... lời cô nói có ý gì?"

Có lẽ là người phụ nữ trước mặt này quá xinh đẹp, nụ cười trên mặt quá ôn hòa.

Thật sự khiến Chương Quang Hi trong lúc tuyệt vọng lại nảy sinh thêm mấy phần dũng khí, anh ta run giọng hỏi.

"Anh Chương, câu trả lời của anh không đúng.' Tạ Thiên Cách hơi cúi người về phía trước, giọng cô càng trở nên ôn hòa hơn.

"Tôi đang hỏi anh, căn cứ của tôi cần một thợ rèn, anh có thể đảm nhiệm không. Câu trả lời của anh chỉ có hai, có thể, hoặc không thể."

"Ngoài ra, tất cả các câu trả lời khác đều không đúng."

Rõ ràng là nụ cười ôn hòa như vậy, Nhưng giờ phút này Chương Quang Hi chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Lúc này anh ta vô cùng rõ ràng nhận thức được một tia sinh cơ trước mắt.

Yêu cầu của người phụ nữ này là để mình làm một thợ rèn, cô không chấp nhận bất kỳ câu trả lời nào khác. Nếu, nếu...

Chương Quang Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như nàng tiên cá của Tạ Thiên Cách, run giọng hỏi: "Nếu, nếu, tôi nói không thì sao?”

"Anh nói gì? Anh Chương, nói to lên một chút, tôi không nghe rõ.'

Tạ Thiên Cách lại cười nói.

Thực sự là không nghe rõ sao?

Chương Quang Hi nhìn ba xúc tu thô to sau lưng người phụ nữ này không ngừng vặn vẹo, mỗi xúc tu đều mang theo mùi vị giết chóc.

Chương Quang Hi không thể kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt.

Anh ta không dám mở miệng lặp lại lân nữa.

"Được."

Cuối cùng, Chương Quang Hi nghe thấy mình trả lời như vậy.

Cứ như vậy đi, chỉ cần có thể sống sót trước mắt là được.

Quả nhiên, người phụ nữ kia đứng thẳng người dậy, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

"Tế Xuân, đưa anh ta đi."

Nói xong Tạ Thiên Cách đã quay người bước ra khỏi cửa.

Tế Xuân trực tiếp túm lấy Chương Quang Hi, xách lấy cổ áo anh ta, kéo thẳng ra khỏi nhà vệ sinh.

Đi ngang qua phòng, Chương Quang Hi liếc nhìn cảnh tượng thảm khốc khắp sàn nhà, đột nhiên nhắm chặt mắt lại.

Vừa rồi còn đang tuyệt vọng chán nản, bỗng chốc dâng lên một sức mạnh mãnh liệt. Không được!

Anh ta phải nghĩ cách trở thành thợ rèn!

Anh ta không muốn chết! Anh ta không muốn chết như Trương Cường chút nào!I

Căn cứ Minh Châu, mặc dù tự xưng là căn cứ nhưng nhìn vào thì thấy rõ ràng chỉ là một nhóm ô hợp.

Bọn họ không hề có chút ý định nào muốn xây dựng một căn cứ tự cung tự cấp.

Ý tưởng lớn nhất của Trương Cường và đám người kia chính là đi cướp bóc.

Cướp được thì ăn uống hưởng lạc, xong rồi lại đi cướp tiếp.

Có lẽ bọn họ cũng nhận ra rằng cách làm như vậy không thể giúp bọn họ tồn tại lâu dài trong thời mạt thế.

Vì vậy mới nảy ra ý định đi cướp một căn cứ thực sự.

Chỉ tiếc là vận may của bọn họ không tốt, ngay từ đầu đã đụng phải Tạ Thiên Cách.

Sự nghiệp vĩ đại của bọn họ còn chưa kịp bắt đầu đã gãy gánh giữa đường.

Đã đến căn cứ Minh Châu một chuyến, Tạ Thiên Cách đương nhiên sẽ không tay không trở về.

Căn cứ Minh Châu được xây dựng trong một khách sạn khá lớn.
Bình Luận (0)
Comment