Chương 321: C
Chương 321: CChương 321: C
Đội trưởng đội hai chính là Thích Vu Sơn.
Thích Vu Sơn chưa từng thấy Tạ Thiên Cách như vậy bao giờ, cô ấy vừa định mở miệng nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng thì đã bị ánh mắt đen láy của Tạ Thiên Cách làm cho sợ hãi.
Lạnh lùng, vô tình, không có chút cảm xúc nào.
Khoảnh khắc đó, Thích Vu Sơn chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Nhưng cũng không đợi cô ấy có bất kỳ động tác nào, Tạ Thiên Cách đã thu hồi ánh mắt.
"Ông định đào ngữ?"
Rõ ràng giọng nói của Tạ Thiên Cách rất nhẹ, trong tay cũng không cầm vũ khí, cô đứng đó thậm chí còn có vẻ hơi gầy yếu.
Nhưng áp lực tỏa ra từ người cô lại khiến người đàn ông trung niên gần như không thở nổi.
Ông ta trừng mắt nhìn Tạ Thiên Cách, dường như đang đấu tranh nội tâm.
Đột nhiên ông ta hét lớn một tiếng, như muốn hét ra hết mọi áp lực của mình.
"Đúng! Tôi muốn bỏ trốn thì sao! Tôi không chơi với các người nữal Rõ ràng tôi có thể ở nhà sống tốt, tôi có đồ dự trữ, tôi có thể sống sót!"
"Tại sao tôi phải ở đây giết những con thây ma này!"
"Tôi không chơi với các người nữa! Tôi muốn đi!"
Lời còn chưa dứt thì ông ta đã cảm thấy trước mắt mình như có một luông ánh sáng bạc lóe lên.
Theo bản năng, người đàn ông trung niên giơ cánh tay lên che trước đầu.
Nhưng hơi lạnh đó không hề biến mất, ngược lại lại từ ngực ông ta lan tỏa ra, lan đến tứ chi bách hài.
Sau đó, người đàn ông trung niên cảm thấy cơ thể mình như trôi bồng bênh.
Người đàn ông trung niên mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Cái xúc tu kim loại ban đầu đã được Tạ Thiên Cách thu lại không biết từ lúc nào lại một lần nữa thò ra, đâm thẳng vào ngực ông ta.
Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cơ thể ông ta còn không kịp phản ứng.
Nhanh đến mức bây giờ ông ta vẫn chưa cảm thấy đau.
"Cô...
Người đàn ông trung niên không thể tin được mà há miệng.
Một chữ cũng chưa kịp nói ra, trước tiên đã phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó ông ta phát hiện mình rõ ràng không hề động đậy, nhưng toàn thân lại liên tục lùi vê phía sau.
Người đàn ông trung niên không nhìn rõ nhưng những người vây xem bên cạnh, tất cả đều rơi vào trạng thái kinh hãi.
Từ góc nhìn của họ, Tạ Thiên Cách đang dùng xúc tu kim loại sắc bén kia nâng người đàn ông đó lên, đi vê phía ngoài bức tường thành.
"Thời gian qua vất vả rồi." Giọng nói của Tạ Thiên Cách rõ ràng rất ôn hòa nhưng rơi vào tai của mọi người xung quanh lại giống như áp lực của núi Thái Sơn đè xuống.
"Xuống đó rồi thì ông có thể nghỉ ngơi cho khỏe."
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, xúc tu của Tạ Thiên Cách hơi chuyển hướng, người đàn ông trung niên vừa rồi còn treo trên xúc tu trực tiếp trượt xuống khỏi xúc tu đó.
Ông ta như không thể tin được mà trợn tròn mắt, cố gắng đưa tay về phía Tạ Thiên Cách, muốn được cô cứu giúp.
Nhưng Tạ Thiên Cách như thể không nhìn thấy gì, bình tĩnh quay người đi.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng gầm rú phấn khích của đám thây ma và tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trung niên.
Còn Tạ Thiên Cách sau khi quay người, trên mặt không còn vẻ thản nhiên như mây trôi gió thoảng nữa.
Thích Vu Sơn cuối cùng cũng lấy hết can đảm, bước tới nửa bước: "Bà chủ..."
"Bốp!" Giây tiếp theo, một tiếng động lớn vang lên.
Tất cả mọi người đều không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Thích Vu Sơn trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, trượt ra xa.