Chương 329: C
Chương 329: CChương 329: C
Sau một đêm, Tạ Thiên Cách đã có thể thuấn di ra ngoài năm đến sáu mét một lần, mỗi lần tinh lực đồi dào có thể hỗ trợ ba bốn lần thuấn di.
Có thể thấy suy nghĩ của cô là đúng, chỉ cần kiên trì luyện tập không ngừng, sớm muộn gì cô cũng có thể đạt được khoảng cách giống như con khỉ kia.
Tập luyện liên tục một đêm, cho dù có quả bí ẩn, Tạ Thiên Cách vẫn cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, cô ngã vật ra giường ngủ thiếp đi.
Nhưng không phải tự nhiên cô tỉnh lại, mà là bị tiếng đập cửa hầm ngầm âm ầm làm tỉnh lại.
Tạ Thiên Cách đột ngột mở mắt.
Mở cửa, nhìn thấy Thích Vu Sơn bên ngoài, đầu óc cô có chút mơ hồ.
Thích Vu Sơn nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của Tạ Thiên Cách thì thở phào nhẹ nhõm: "Bà chủ, chị không sao chứ..."
"Không sao. Có chuyện gì vậy?”
Tạ Thiên Cách gãi đầu, tùy tiện hỏi.
"Ba ngày rồi chị không ra ngoài, chúng em tưởng chị xảy ra chuyện gì..."
Nói đến đây, Thích Vu Sơn như nhớ ra điều gì, vội vàng khạc khạc vài tiếng, tỏ ý những gì mình vừa nói là không nên.
Tạ Thiên Cách không để ý, nghe nói mình đã ở trong hầm trú ẩn ba ngày, cuối cùng mới cảm thấy đói dữ dội.
Cô đi theo Thích Vu Sơn về biệt thự, chuẩn bị đi ăn, Tạ Thiên Cách nhớ lại chuyện hôm đó trên tường, mình đã đánh Thích Vu Sơn. Lúc đó, trong tình huống như vậy, Tạ Thiên Cách không thấy cách xử lý của mình có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không khỏi thấy có chút áy náy.
"Hôm đó...' Tạ Thiên Cách sắp xếp lại ngôn từ, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Thích Vu Sơn, do dự vài giây mới mở miệng: "Hôm đó em không sao chứ?”
Thích Vu Sơn sửng sốt, nụ cười trên mặt cô ấy hơi thu lại một chút, giọng nói rất nhẹ: "Có hơi đau."
Tạ Thiên Cách dừng bước, nhất thời không biết nói gì.
Nhưng ngay sau đó, Thích Vu Sơn lại cười, cô ấy khoác tay Tạ Thiên Cách, dựa vào vai cô, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, em rất vui."
Tạ Thiên Cách: ?
"Bởi vì trong tình huống đó, bà chủ chỉ có thể ra tay với em, ngoài ra bất kỳ ai cũng không phù hợp."
Đôi mắt Thích Vu Sơn càng sáng hơn: "Bà chủ, em rất vuil"
"Cảm ơn chị đã chọn em vào khoảnh khắc đó."
Nói xong, Thích Vu Sơn buông tay Tạ Thiên Cách, phấn khích chạy về phía biệt thự: "Em hâm sườn rồi!"
Tạ Thiên Cách đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Thích Vu Sơn.
Hóa ra, dù cô không giải thích, cũng có người có thể hiểu được tâm tư của cô.
Tạ Thiên Cách đột nhiên cười.
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những đám mây đen kịt như thể nứt ra một khe hở, có ánh nắng rơi xuống.
Trái tim vốn lạnh lẽo của cô vào lúc này dường như đã hơi tan chảy.
Sau đợt chiến đấu lần này, mọi người ở căn cứ Bán Sơn đều chịu không ít ảnh hưởng.
Bình thường nói nhiều lời, nhắc nhở nhiều đến mấy cũng không thể sâu sắc bằng bài học thực tế.
Giống như bây giờ vậy.
Tất cả cư dân bình thường đều tham gia vào công trình cơ bản.
Bây giờ tường thành rõ ràng là chưa đủ cao, chướng ngại vật rõ ràng là chưa đủ nhiều, hào cũng chưa đủ sâu.
Những dị năng giả hậu cần cũng bắt đầu làm việc hết công suất, cần nhiều vũ khí hơn, cần nhiều cơ sở phòng thủ hơn.
Còn những dị năng giả trong đội chiến đấu thì đơn giản hơn nhiều.
Tất cả bọn họ đều bắt đầu lao vào huấn luyện cường độ cao.