Chương 361: C
Chương 361: CChương 361: C
Tế Xuân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ một lát sau, bóng dáng của họ đã biến mất trong đống đổ nát.
"Bà chủ, liệu căn cứ của chúng ta có xảy ra chuyện gì không?" Tế Xuân thu hồi ánh mắt, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà cậu ta lo lắng nhất.
Vừa nãy khi Lý Tiêu và những người khác còn ở đó, Tế Xuân không dám hỏi một câu nào, giờ cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.
Tâm trạng của Tạ Thiên Cách lúc này cũng rất bồn chồn: "Không biết."
Kiếp trước, khu Minh Châu Viện giai đoạn một thực sự đã thoát khỏi nguy cơ sụp đổ trong nhiều trận động đất.
Nhưng kiếp này, những chuyện xảy ra khác biệt quá nhiều so với kiếp trước, Tạ Thiên Cách cũng không chắc chắn.
Nghĩ đến hệ thống lọc nước mà cô vất vả lắm mới có được ở căn cứ Bán Sơn, cùng với đủ loại thiết bị y tế, cũng như tường thành và các cơ sở hạ tầng khác đã xây dựng được ở một quy mô nhất định, có khả năng sẽ biến mất không dấu vết trong trận động đất này.
Tạ Thiên Cách không khỏi đau lòng.
Tuy nhiên, thực tế không để Tạ Thiên Cách đau lòng được bao lâu, vì rất nhanh sau đó, họ phát hiện ra rằng con đường phía trước đã không thể đi được nữa.
Trận động đất lớn này đã khiến toàn bộ thành phố Đông Xuyên thay đổi hoàn toàn.
Những con sông vốn chảy qua các quận của thành phố Đông Xuyên đã hoàn toàn khô cạn.
Những con đường rộng rãi, bằng phẳng cũng trở nên gồ ghề, méo mó.
Xung quanh đâu đâu cũng là đống đổ nát của các tòa nhà, trông cả thành phố như một bãi rác khổng lồ.
Chiếc xe của Tạ Thiên Cách dừng lại trên một khoảng đất trống.
Bình thường thì con đường này là đường chính dẫn đến khu vực phía Bắc thành, chỉ cần đi dọc theo con đường này khoảng hai mươi phút là đến được căn cứ Bán Sơn.
Nhưng bây giờ, các tòa nhà xung quanh con đường chính này đã sụp đổ gần một nửa, chặn đường đi lại.
Đây vẫn là chuyện nhỏ, điều đáng sợ nhất là một vết nứt khổng lô nằm ngay trước mặt Tạ Thiên Cách.
Chỗ rộng nhất của vết nứt này ước chừng năm sáu mươi mét, ngay cả chỗ hẹp nhất cũng đến mười lăm mười sáu mét.
Cho dù Tạ Thiên Cách có duỗi hết hai xúc tu ra thì cũng không thể vượt qua được vết nứt này.
Đứng bên mép vết nứt, Tạ Thiên Cách cúi đầu nhìn xuống, một màu đen kịt, dường như không thấy đáy.
Cô đá một hòn đá xuống, mãi mà không nghe thấy tiếng động, Tạ Thiên Cách lập tức từ bỏ ý định trèo từ dưới đáy vết nứt lên.
Tế Xuân cũng thử một lần, muốn dùng bóng tối xung quanh để dựng thành cầu đi qua.
Nhưng vì các tòa nhà xung quanh vết nứt đều đã bị vết nứt nuốt chửng, cậu ta không có đủ bóng tối, hơn nữa thực lực của cậu ta cũng không thể dựng nên một cây cầu đủ cho hai người đi qua.
"Bà chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Đi vòng trước đã."
Tạ Thiên Cách cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Cả thành phố đều hỗn loạn, xe cộ rõ ràng là không dùng được nữa, hai người đành phải đi bộ.
Vừa đi, hai người vừa cảm thấy có gì đó khác lạ.
Nhiệt độ dường như đang tăng lên.
Lúc đầu Tạ Thiên Cách còn tưởng mình cảm nhận sai.
Vì cô có dị năng hệ khắc nên khả năng chịu lạnh và chịu nhiệt đều cao hơn những người sống sót bình thường.