Chương 378: C
Chương 378: CChương 378: C
Khi Thích Thương Hải thức dậy vào buổi sáng, anh cảm thấy trong lòng bồn chồn.
Hôm qua, Tạ Thiên Cách vừa về không bao lâu thì lại ra ngoài, mãi đến rạng sáng cô vẫn chưa về.
Vì tình huống như vậy đã từng xảy ra trước đây nên Thích Thương Hải không đến nỗi quá lo lắng, nhưng anh vẫn có chút không yên tâm.
Rốt cuộc thì tình hình bên ngoài hiện tại đã khác so với mấy ngày trước.
"Ù ù ——" Tiếng ầm ầm lớn phát ra từ trong đám cỏ rậm rạp bên ngoài căn cứ Bán Sơn, thu hút sự chú ý của mọi người trong căn cứ Bán Sơn.
Thế nhưng vì những cây cối bên ngoài quá rậm rạp cho nên bọn họ không thể nhìn rõ.
"Đi xem có chuyện gì xảy ra." Thích Thương Hải đứng trên bức tường thành chưa bị sập nhìn xuống, nhìn mãi cũng không thấy gì, chỉ có thể cử vài dị năng giả đi xem.
Nhưng dị năng giả kia còn chưa rời đi thì đã nghe thấy một dị năng giả khác đứng trong tháp canh hét lớn.
"Vê rồi! Bà chủ về rồi!"
Nghe thật tiếng hét này, trái tim treo lơ lửng của Thích Thương Hải cuối cùng cũng được buông xuống.
Nhưng chưa kịp để anh mở miệng hỏi thì dị năng giả đứng gác kia lại kêu lên.
"ÁI Nhiều quá! Nhiều quái" "Nhiều cái gì?" Thích Thương Hải đứng dưới tháp canh không có ống nhòm, chỉ có thể hỏi.
"Ù ù __"
Tiếng ầm ầm đã ngày càng gần.
Cùng với tiếng âm ầm này, còn có rất nhiều tiếng "Lách tách" vang lên theo.
Thích Thương Hải nhìn về hướng phát ra tiếng thì thấy một con bọ hung đen khổng lồ đã không chút khách khí bay ra từ một đám cỏ xanh um.
Những ngọn cỏ đập vào người nó, phát ra tiếng lách tách kỳ lạ vừa nãy.
Chưa kịp để Thích Thương Hải vẫy tay chào Tạ Thiên Cách thì mắt anh đột nhiên mở to.
Thậm chí miệng cũng không khép lại được.
Ngay giây tiếp theo, Thích Thương Hải nhìn thấy rất nhiêu con bọ hung đang bay về phía căn cứ của họ.
Tất cả chúng đều theo sau con bọ hung đen của Tạ Thiên Cách, tốc độ rất nhanh nhưng mục tiêu lại rất rõ ràng.
Thích Thương Hải lập tức quay đầu chạy xuống khỏi tường thành, nhanh chóng chạy về phía chính giữa căn cứ.
Đến khi Thích Thương Hải chạy đến giữa căn cứ thì nơi đó đã chật kín cư dân và dị năng giả.
Mặc dù mỗi người ở căn cứ Bán Sơn đều có việc riêng phải làm, nhưng hiện tại một sự kiện náo nhiệt lớn như vậy nổ ra ở trung tâm căn cứ, nếu không đi xem thì quá lãng phí.
Nhìn xung quanh, chỉ thấy phía sau Tiểu Hắc có hơn năm mươi con bọ hung.
Màu sắc của chúng khác nhau, có con màu nâu, có con màu xanh đen, cũng có con màu đen.
Điểm khác biệt so với con của Tạ Thiên Cách chỉ là nhỏ hơn một chút.
Lúc này, chúng đang ngoan ngoãn nằm trên mặt đất giữa căn cứ, không hề đi lung tung.
Thỉnh thoảng có một hoặc hai con dường như rất tò mò về xung quanh, chuẩn bị đi dạo thì nghe thấy trong miệng Tiểu Hắc phát ra tiếng cảnh báo "Xi xì"
Con bọ hung đó lập tức không dám nhúc nhích.
"Oa! Ngầu quá!"
"Những con bọ hung này thật sự quá ngầu!"...
Ban đầu những cư dân vây quanh bọ hung cũng rất sợ hãi trước quy mô lớn như vậy của chúng.
Nhưng khi họ phát hiện ra những con bọ hung này dường như rất nghe lời Tiểu Hắc, mà Tiểu Hắc lại nghe lời Tạ Thiên Cách thì nỗi sợ hãi trong lòng liên tan biến.
Họ lần lượt tiến lên, phát ra những lời khen ngợi chân thành đối với đàn bọ hung này.
Tiểu Hắc hiểu được ngôn ngữ của con người.