Chương 402: D
Chương 402: DChương 402: D
Vì vậy, mỗi người thức tỉnh chỉ có thể chọn một con, cùng ăn cùng ở, bồi dưỡng tình cảm.
Còn phải cùng nhau chiến đấu, phối hợp ăn ý.
Con người tự huấn luyện đã rất mệt rồi, bây giờ còn phải mang theo một con bọ hung, có thể tưởng tượng cường độ huấn luyện lớn đến mức nào.
Gần đây, Tế Xuân vẫn luôn bận rộn dẫn dắt mọi người huấn luyện chuyện này.
Hơn nữa, con bọ hung của cậu ta lại đặc biệt cứng đầu, ngoài Tiểu Hắc có thể thu phục nó, còn lại ai nói nó cũng không nghe.
Tế Xuân đã tốn rất nhiều công sức mới có thể khiến nó khuất phục mình, mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn bận rộn xây dựng mối quan hệ với con bọ hung đó.
Mệt đến mức ăn cơm cũng có thể ngủ gật.
Khi Tạ Thiên Cách nói chuyện, Tế Xuân vừa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Lúc này đây, chỉ có thịt mỡ béo ngậy mới có thể an ủi cơ thể và tâm hồn mệt mỏi của cậu ta.
“Chuyện lớn gì?”
Tế Xuân ngẩng đầu hỏi.
Tạ Thiên Cách cười hì hì, nụ cười vô cùng rạng rỡ nhưng lại khiến người ta bất giác rùng mình.
Tạ Thiên Cách luôn là người rất coi trọng thời gian. Cho dù biết rõ đó là một cái bây muốn giết mình, cô cũng đến rất đúng giờ.
Khi Tạ Thiên Cách cưỡi Tiểu Hắc đến địa điểm đã định, từ xa đã nhìn thấy Viên Trạch Bình dẫn theo Tạ Mỹ Linh đang đợi ở đó.
Phải nói rằng, Viên Trạch Bình là người rất có yêu cầu đối với chất lượng cuộc sống.
Cho dù hôm nay là một cái bẫy để giết Tạ Thiên Cách, Viên Trạch Bình cũng làm rất bài bản.
Lầu trại, đồ nướng, ghế bãi biển.
Trông không giống như giết người, mà giống như đi cắm trại.
Tạ Thiên Cách nhảy xuống khỏi Tiểu Hắc, vỗ vỗ đầu nó, nó liên không ngoảnh lại mà bay về phía thảm thực vật bên cạnh.
Tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng nó đâu.
Viên Trạch Bình không hề che giấu sự thèm muốn đối với Tiểu Hắc, mãi đến khi Tiểu Hắc hoàn toàn biến mất, anh ta mới luyến tiếc thu hồi ánh mắt.
Tạ Thiên Cách ngồi xuống theo lời mời giả tạo của Viên Trạch Bình.
Cô ngay lập tức phát hiện có mấy luồng ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ trong lều trại.
Tạ Thiên Cách ghét Viên Trạch Bình.
Không chỉ vì chuyện kiếp trước, mà còn là vì cách làm người, cách làm việc của anh ta.
Cô nhìn xung quanh, khắp nơi đều là thảm thực vật tươi tốt.
Xem ra Viên Trạch Bình rất có thành ý, ít nhất không bố trí người ở trước mặt cô.
Nhưng Tạ Thiên Cách biết, trong những thảm thực vật không nhìn thấy này chắc chắn đã có đầy người của Viên Trạch Bình.
Muốn giết thì giết, tại sao cứ phải vòng vo tam quốc thế này?
"Nào nào nào, bà chủ Tạ, đây là nước ép thực vật biến dị mà chúng tôi vừa nghiên cứu ra, uống rất ngon!"
Viên Trạch Bình vừa nói vừa rót một cốc nước ép màu hồng từ một bình nước trước mặt, đưa cho Tạ Thiên Cách.
Tạ Thiên Cách ngẩng đầu nhìn chiếc cốc, đột nhiên bật cười.
Nếu cô không đưa tay ra lấy chiếc cốc này, Viên Trạch Bình chắc chắn sẽ làm trò đập vỡ cốc làm hiệu lệnh.
Tạ Thiên Cách nhìn đồng hồ trên tay, đột nhiên thổi một tiếng còi.