Chương 427: D
Chương 427: DChương 427: D
Dương Trung Hoa tuy bị nhốt trong tâng hầm rất lâu, tuy cơ thể rất gầy yếu nhưng không phải gió thổi là ngã.
Ít nhất là trong quá trình dẫn đường cho Tạ Thiên Cách, anh ta đều chạy theo, rất nịnh nọt.
Do động đất nên toàn bộ địa hình của căn cứ Giang Đông đều thay đổi, khiến Dương Trung Hoa phải mất một lúc mới tìm ra được vị trí ban đầu của kho báu.
Chỉ là, khi đứng bên rìa kho báu, Tạ Thiên Cách nhìn cánh cửa cũ kỹ, đơn sơ kia, vô cùng kinh ngạc.
Đó là một cánh cửa được xây dựng trên mặt đất, trông có vẻ rách nát, hoàn toàn không gây chú ý.
Ngay cả ổ khóa lớn treo trên cánh cửa cũng là loại ổ khóa bình thường nhất.
Tạ Thiên Cách dám đảm bảo, nếu không phải Dương Trung Hoa dẫn đường, nếu không phải Dương Trung Hoa đảm bảo rằng đây chính là kho báu bí mật của Viên Trạch Bình ở căn cứ Giang Đông thì cô tuyệt đối sẽ không liên tưởng một cánh cửa như thế này với bất kỳ kho báu nào.
Tạ Thiên Cách mang theo một chút nghi ngờ, nhìn cái chìa khóa bóng loáng trên tay, lại nhìn cái ổ khóa lớn thô sơ kia.
Cô dùng chìa khóa đâm vào ổ khóa.
"Cạch.
Quả nhiên đã mở. Cánh cửa sắt hoen gỉ đó chỉ có diện tích khoảng một mét vuông.
Mở cánh cửa sắt đó ra, có thể cảm nhận được một luồng gió ẩm ướt, trực tiếp từ dưới đất thổi lên, âm ầm đập vào mặt.
Tạ Thiên Cách cảm thấy độ ẩm này có chút khác thường, cô đưa lưỡi ra liếm liếm môi.
Mặn.
Mặn đến đắng.
Nước biển.
Đây là mùi vị nước biển điển hình.
Tạ Thiên Cách đột nhiên quay đầu nhìn Dương Trung Hoa bên cạnh, trong ánh mắt vốn bình hòa giờ đây có thêm vài phần sắc bén.
"Bên dưới này là biển sao?"
Dương Trung Hoa lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ theo ba anh em nhà họ Viên đến đây, chưa từng xuống dưới."
Dương Trung Hoa vừa nói vừa liếc nhìn Tạ Thiên Cách, nhấn mạnh: "Ba anh em nhà họ Viên không tin tưởng bất kỳ ai."
Tạ Thiên Cách nhìn chằm chằm Dương Trung Hoa vài giây, đối phương tuy bị cô nhìn đến phát sợ nhưng lại hoàn toàn không né tránh, không hề chột dạ.
Xem ra, anh ta không nói dối.
Tạ Thiên Cách nhìn lại, từ cánh cửa này đi xuống không có cầu thang, cũng không có lối đi nào khác.
Chỉ có trên đỉnh xi măng bên dưới cánh cửa sắt có hai thanh sắt thô, giữa các thanh sắt cũng đã được mài bóng.
Tạ Thiên Cách đưa tay sờ thanh sắt, ở góc phát hiện ra sợi lông tơ của dây thừng.
Xem ra bình thường đám người Viên Trạch Bình xuống đây đều dùng dây thoát hiểm, vừa khéo trong Tinh Ốc của cô cũng cất giữ không ít thứ này.
Cô lại nhặt một hòn đá, ném xuống cửa ra vào đen ngòm này, vài giây sau mới nghe thấy tiếng rơi xuống đất yếu ớt truyên đến từ bên dưới.
Tạ Thiên Cách tính toán chiều cao trong lòng, quay đầu nói với Dương Trung Hoa.
"Đi xuống cùng tôi."
Dương Trung Hoa sửng sốt, theo bản năng muốn lắc đầu từ chối, chỉ tiếc là khí thế trên người Tạ Thiên Cách quá mạnh, dường như chỉ cần anh ta dám lắc đầu một cái, anh ta sẽ lập tức phải chết.
Nuốt một ngụm nước bọt, thính giác của Dương Trung Hoa sau nhiều năm ở trong bóng tối trở nên vô cùng nhạy bén.
Anh ta dường như có thể nghe thấy tiếng chửi bới liên tục, tiếng chiến đấu và giết chóc từ doanh trại phía sau.
Còn có tiếng 'ong ong: mà những con bọ hung đen kịt phát ra khi bay, không có ngoại lệ, đều khiến Dương Trung Hoa tê dại cả da đầu.
Ý muốn phản kháng vừa mới nhen nhóm trong lòng anh ta lập tức biến mất không còn dấu vết.
"Anh không muốn sao?" Giọng nói của Tạ Thiên Cách kịp thời vang lên bên tai Dương Trung Hoa.