Chương 436: D
Chương 436: DChương 436: D
Vì vậy, nếu không có chuyện gì đặc biệt hoặc là tình huống họ không xử lý được, mấy người này sẽ không đến làm phiền cô.
Ví dụ như lần trước khi thây ma tràn lan tấn công thành phố.
Tạ Thiên Cách nghiêng tai nghe tiếng gõ cửa, có chút gấp gáp.
Cô tạm thời thoát khỏi Tinh Ốc, nhanh chóng đi đến trước hầm ngầm, mở cửa.
Thích Thương Hải đứng ngoài cửa, trên mặt anh mang theo vẻ xin lỗi: "Bà chủ..."
Tạ Thiên Cách giơ tay lên, trực tiếp cắt ngang lời xin lỗi của anh: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Người của căn cứ Thiên Long đến."
"Căn cứ Thiên Long?" Tạ Thiên Cách nghi hoặc cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô xác nhận mình chỉ ngủ một đêm.
Chẳng lẽ đồng hồ của cô hỏng rồi?
Hay là cô đã nhớ nhầm thời gian, cô không ngủ một đêm?
Nếu không thì tại sao cô chưa từng nghe nói ở Đông Xuyên có một căn cứ tên Thiên Long?
Thích Thương Hải lập tức giải thích: "Chính là căn cứ Hồng Tinh số bảy trước đây nhưng bây giờ họ đã được người thủ đô thu nhận, trực tiếp đổi tên thành căn cứ Thiên Long, vị trí căn cứ hiện tại của họ chính là trong thành phố ngầm đó."
Thì ra là vậy. Tạ Thiên Cách gật đầu, coi như đã hiểu chuyện này.
Cô bước ra khỏi cửa, cùng Thích Thương Hải đi ra ngoài.
"Họ đến làm gì?"
"Nói là vì chuyện hàng hải."
Hàng hải sao?
Tạ Thiên Cách cụp mị, hai tay đút vào túi, ở đó cô để hạt giống hòn đảo vừa mới lấy được từ Tinh Ốc.
Thích Thương Hải đã xây một tòa nhà đơn sơ bên ngoài bức tường căn cứ, nơi đó rất rộng rãi, bày biện bàn ghế khá ngăn nắp.
Đây là nơi căn cứ Bán Sơn dùng để tiếp đón các "Vị khách" đến thăm.
Rốt cuộc, mỗi căn cứ đều có những bí mật không muốn cho người khác biết nhưng lại không thể ngăn cản người của các căn cứ khác đến thăm.
Vì vậy, phòng tiếp khách dùng để tiếp đón là rất cần thiết.
Mà điều kiện như căn cứ Bán Sơn trong thời mạt thế này đã rất tốt rồi.
Khi Tạ Thiên Cách bước vào phòng tiếp khách, cô thấy một nhóm người đang ngồi chật ních trong phòng tiếp khách.
Họ đang ăn - mì ăn liền.
Tạ Thiên Cách liếc nhìn Thích Thương Hải.
Thích Thương Hải thở dài bất lực: "Họ nói không ăn cơm, tự mang mì ăn liền đến, để nhà ăn của chúng ta giúp chế biến một chút..."
Vậy nên, mì ăn liên thì dùng của mình, còn rau và thịt thì dùng của căn cứ Bán Sơn các cô?
Chậc! Phải nói là rất biết tính toán! Không hổ là quan chức cấp cao!
Được rồi...
Lý Tiêu nhanh chóng nói rõ mục đích đến đây của mình.
Quả nhiên là vì chuyện hàng hải.
Anh ta đưa tới một tờ giấy ghi đây các dải tân đài phát thanh, sau mỗi dải tần đều ghi chú một ký hiệu khác nhau.
"Đây là đài phát thanh của những con tàu mà chúng ta hiện có ở Đông Xuyên, sau này chúng ta có thể liên lạc với nhau."
Lý Tiêu giải thích như vậy.
"Tuy nhiên, những người trên cùng một con tàu có thể phải đổi chỗ." Khi nói chuyện xong, Lý Tiêu dường như vô tình nhắc một câu.
"Tại sao?" Tạ Thiên Cách ánh mắt lóe lên, cô thuận theo lời Lý Tiêu hỏi tiếp.
"Căn cứ Giang Đông đã không còn nữa.' Lý Tiêu nói.
Biểu cảm của anh ta có vẻ rất nhẹ nhàng, như thể thứ bị tiêu diệt không phải là một căn cứ mà chỉ là một con kiến.
"Thật sao?" Tạ Thiên Cách hừ một tiếng, nói: "Người của họ không ít mà, sao có thể nói không còn là không còn?"
"Chuyện này quan trọng sao?” Lý Tiêu nhìn Tạ Thiên Cách cười, trong ánh mắt anh ta có ẩn ý sâu xa.
"Dù sao thì thời buổi này loạn lạc như vậy, hôm nay còn, ngày mai không còn, căn cứ nhiều lắm, ai mà quản được nhiều như vậy."