Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến!

Chương 443 - Chương 443: D

Chương 443: D Chương 443: DChương 443: D

Hà Tử Kiệt mấy ngày nay cảm thấy xui xẻo vô cùng.

Lúc vừa xảy ra động đất ông ta đã trèo ra ngoài căn cứ này, vốn định đi cướp chút đồ, nào ngờ căn cứ này lại kiên cố như vậy.

Sau đó, ông ta định đi cướp của hai người lạc đàn.

Không ngờ đối phương lại vô cùng hung hãn, trực tiếp giết chết hai anh em của ông ta, bọn họ chỉ còn cách chạy trốn.

Vốn định nhân lúc trời tối rời khỏi căn cứ này, ai ngờ nơi này cách trung tâm thành phố còn có khe nứt không thể vượt qua.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục ẩn núp.

Ẩn núp mãi, trời mưa.

Ẩn núp mãi, lương thực không còn.

Bây giờ Hà Tử Kiệt đã không còn cách nào, ông ta quyết định dẫn theo những người anh em còn lại đột phá vòng vây.

Ông ta dẫn người, vừa mới chui ra khỏi khu rừng rậm, còn chưa đi đến đường lớn bên ngoài, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói âm u.

"Đã lâu không gặp...

Là ai đang nói vậy?

Tiếng mưa như trút nước bên tai ồn ào quá, chẳng lẽ ông ta nghe nhầm rồi sao?

Hà Tử Kiệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy giữa không trung dừng lại một số bóng đen to bằng chiếc ô tô, đặc biệt là cái bóng đầu tiên, thậm chí còn to bằng cả chiếc xe tải.

Hà Tử Kiệt sống trong thời mạt thế lâu như vậy, đã sớm không còn kinh ngạc trước những chuyện mới lạ nữa.

Mưa như trút nước lạnh lẽo tạt vào mặt khiến tâm nhìn của ông ta có chút mơ hồ.

Hà Tử Kiệt đưa tay lau mặt, lúc này mới nhìn rõ thứ dừng giữa không trung không phải là xe tải biết bay, mà là một số con bọ hung khổng lồ.

"ÁI" Hà Tử Kiệt bị những con bọ hung này làm cho giật mình.

"Xem ra, dạo này ông sống không tệ nhỉ...' Giọng nói vừa rồi mà ông tưởng mình nghe nhầm lại vang lên lân nữa.

So với vừa rồi còn âm u hơn, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hà Tử Kiệt cố gắng mở to mắt trong mưa, nhìn về phía giọng nói đó.

Lúc này, ông ta cuối cùng cũng nhìn rõ.

Giọng nói đó là của người đang cưỡi trên lưng con bọ hung to bằng chiếc xe tải kia.

Là một người phụ nữ.

Hà Tử Kiệt nheo mắt lại, cách lớp mưa dày đặc, ông ta chỉ thấy sau lưng người phụ nữ này có mấy thứ giống như rắn đang uốn éo.

Rắn?

Trong đầu Hà Tử Kiệt đột nhiên hiện lên một hình ảnh đáng sợ, ông ta lại "Á" lên một tiếng. Lần này, ông ta kêu thảm thiết hơn, vô nhân đạo hơn.

Thì ra là người đó.

Lần trước ông ta dựa vào đông người, miễn cưỡng hòa nhau với đối phương, trốn thoát, mới trốn được đến bây giờ.

Tính ra, từ khi gặp người phụ nữ này, ông ta bắt đầu xui xẻo.

Ông ta chưa bao giờ xui xẻo như vậy.

Còn bây giời

Mặc dù vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua nhưng Hà Tử Kiệt vẫn nhìn rõ, sau lưng người phụ nữ này có bao nhiêu người đi theo!

Đông nghịt.

Hơn nữa, bọn họ đều cưỡi trên lưng những con bọ hung to như chiếc ô tô, vừa nhìn là biết không dễ chọc.

Không thể bị bắt.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Hà Tử Kiệt.

Sau đó Hà Tử Kiệt quay đầu chạy vào khu rừng rậm.

Những người đi theo sau Hà Tử Kiệt, tất nhiên cũng không có gì gọi là dũng khí đặc biệt.

Đại ca đã chạy rồi, còn ở lại làm gì.
Bình Luận (0)
Comment