Chương 498: D
Chương 498: DChương 498: D
Theo động tác hoạt động cổ, Thomson nhạy bén cảm giác được dường như có một cơn gió nhẹ thổi dọc theo cổ mình.
Nếu không phải bây giờ toàn thân ba vạn sáu nghìn lỗ chân lông của ông ta đều đang kêu gào thì ông ta có thể không cảm nhận được cơn gió này.
Trái tim Thomson đột nhiên chùng xuống, ông ta đứng im tại đó, giả vờ không biết gì.
Nhưng hai tay lại lặng lẽ thay băng đạn.
"A, ông phát hiện ra tôi rồi à."
Không đợi Thomson thay băng đạn xong, một giọng nói vui vẻ và thoải mái đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh.
Cơ thể căng thẳng của Thomson dường như trong nháy mắt này trực tiếp nổ tung, động tác thay băng đạn trong tay ông ta nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đã thay xong, hơn nữa, giơ súng lên, hướng về phía vừa rồi phát ra tiếng động mà tấn công dữ dội.
Nhưng lần này, không có tiếng động.
Không, nói như vậy không chính xác.
Là có tiếng động.
Nhưng tiếng động này là nổ tung trong ổ súng, lực nổ lớn khiến Thomson căn bản không thể buông súng.
Bàn tay nắm chặt súng của ông ta cũng theo súng mà nổ tung. Thật sự chỉ trong chớp mắt.
Có thể nói, vừa rồi tốc độ thay băng đạn của Thomson nhanh bao nhiêu thì bây giờ tốc độ tay ông ta bị nổ tung cũng nhanh bấy nhiêu.
Chính là vì tốc độ quá nhanh, Thomson thậm chí còn không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào.
Tay ông ta dường như cũng không phản ứng kịp, bàn tay bị nổ bay đến góc phòng vẫn còn nắm chặt khẩu súng đã nổ tung.
Ngay trên cánh tay chỉ còn lại xương trắng hếu.
Mà trong tâm mắt của Thomson, ông ta nhìn thấy một người phụ nữ.
Một khuôn mặt điển hình của người phương Đông, cô nhẹ nhàng ngồi xổm trên trần nhà.
Rõ ràng trên trân nhà khoang thuyên không có bất kỳ chỗ nào có thể chống đỡ nhưng nhìn thấy người phụ nữ này ngồi xổm ở đó.
Trên mặt cô mang theo nụ cười rạng rỡ.
Thomson trong nháy mắt này, chỉ cảm thấy ý thức của con người đều rời xa mình, ông ta đã hoàn toàn đắm chìm trong một loại sợ hãi tột cùng.
Toàn bộ tinh thân cũng trở nên khá mơ hồ.
Ông ta theo bản năng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Nhìn thấy sau lưng cô mọc ra bảy xúc tu giống như rắn, những xúc tu này không ngừng vặn vẹo, liều mạng tràn về phía mình.
Thomson cứ như vậy ngây ngốc nhìn Tạ Thiên Cách, dường như căn bản không phản ứng kịp cô muốn làm gì.
"Đau không?” Tạ Thiên Cách chớp chớp mắt, ánh mắt dừng trên cánh tay vẫn giơ lên của Thomson, xương trắng hếu bắt đầu rỉ ra rất nhiều máu.
Giống như mở công tắc lý trí của con người, sau khi nghe thấy câu này, toàn bộ cảm giác thuộc về con người của Thomson nhanh chóng trở về với ông ta.
Trong nháy mắt, ông ta một lần nữa cảm thấy cơn đau không thể chịu đựng được tràn ngập mình.
"AI"
Thomson kêu thảm một tiếng.
Chỉ là, tiếng kêu này còn chưa kịp kêu xong thì đã bị cắt đứt hoàn toàn ở giữa.
Bảy xúc tu sau lưng Tạ Thiên Cách vẫn đang run rẩy nhẹ.
Chúng giống như những con rắn rình mồi, vẫn luôn chờ đợi thời khắc mục tiêu yếu ớt nhất, phát động đòn tấn công chí mạng nhất.
Khi Thomson há miệng kêu thảm, những xúc tu này dường như cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Chúng ùa lên, đâm thẳng vào khoang miệng của Thomson...
Bắt giặc phải bắt vua.
Bất kể ở quốc gia nào cũng đều như vậy.