Chương 618: F
Chương 618: FChương 618: F
Đang đánh nhau hăng say như vậy, sao lại rút lui?
Chu Phượng do dự trong chốc lát, lập tức ra lệnh: "Truy đuổi, đừng để bọn họ chạy thoát!"
"Căn cứ trưởng, bây giờ truy đuổi có phải là rơi vào bẫy của bọn họ không?" Có người nêu ra nghi vấn.
Chu Phượng cũng nghĩ như vậy nhưng bà ấy phát hiện ra một điều.
Đó là trên không trung cách căn cứ không xa có rất nhiều con bọ hung đen đậu lại, rõ ràng là đội quân của Tế Xuân.
Đội quân của Tế Xuân sẽ không vô cớ đậu lại ở vị trí này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Chu Phượng nheo mắt lại, bây giờ bà ấy nên dừng lại ở đây sao?
Không, bà ấy phải tiến lên, bà ấy phải khiến cho mảnh đất này trở thành của mình một cách danh chính ngôn thuận!
"Không sao! Truy đuổi! Truy đuổi chúng đến cùng, xem xem bọn họ muốn đi đâu!" Chu Phượng kiên trì với quyết định của mình.
Những người lính dưới quyền bà ấy cũng tuân lệnh, nhanh chóng bắt đầu truy đuổi đội quân đang chạy trốn của Đô đốc hải quân.
Còn bên này, Tạ Thiên Cách cũng không ngồi mãi trong phòng họp.
Tất nhiên, cô có thể ngồi trong nhà chờ đợi chiến thắng cuối cùng đến.
Nhưng Tạ Thiên Cách cảm thấy như vậy không thoải mái, so với việc đó, cô vẫn thích tận mắt chứng kiến Anh quốc thất bại như thế nào hơn. Tạ Thiên Cách đứng ở cửa trung tâm lãnh chúa.
Giống như những gì cô vẫn làm, như một bia ngắm, lại như một mục tiêu sáng chói.
Chỉ thiếu mỗi việc viết mấy chữ to đùng trên đầu - Chỉ cần giết tôi, vinh hoa phú quý đều thuộc về các người!
Nếu không có tin tức kích động do hệ thống phát ra, có lẽ những người lính của căn cứ Anh quốc nhìn thấy Tạ Thiên Cách cũng sẽ không có cảm giác gì nhiều.
Nhưng khi tin tức đó được phát ra, đừng nói đến những người lính có khả năng chiến đấu, ngay cả những cư dân không có sức chiến đấu cũng lần lượt bước ra khỏi nhà.
Từ xưa đến nay, tiền tài vẫn luôn động lòng người.
Huống chỉ là trong thời mạt thế, ai cũng muốn làm lãnh chúa.
Dù sao thì cuộc sống muốn ăn gì thì ăn, lại có một đám đàn em bên cạnh sai khiến quả thực quá hấp dẫn.
Huống hồ, lần này lại còn có một cơ hội như vậy bày ra trước mắt mình.
Ai mà không động lòng chứ?
Xét về mặt xác suất, một mình họ chắc chắn không giết được Tạ Thiên Cách, nhưng cả căn cứ của họ tập hợp lại thì sao?
Lỡ như bọn họ nhặt được của hời thì sao?
Trong suy nghĩ như vậy, toàn bộ căn cứ Anh quốc đều sôi sục, họ không ngừng tràn về phía trung tâm lãnh chúa.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Tạ Thiên Cách đang đứng ở cổng lớn của trung tâm lãnh chúa, tâm trạng này càng không thể kiêm chế được nữa. Bà người Tế Xuân, Thích Vu Sơn, Lưu Cương bay lơ lửng trên không trung, lặng lẽ nhìn những kẻ tham lam này xông lên.
Bởi vì thông báo về thời gian một giờ phản kháng này chỉ dành cho những người của căn cứ Anh quốc nghe, nên Tế Xuân không biết tại sao chỉ trong một đêm, toàn bộ những người của căn cứ Anh quốc lại như phát điên vậy.
Không chỉ có những người lính xông về phía này, ngay cả những cư dân không có sức chiến đấu cũng xông tới.
Tuy nhiên, ba người Tế Xuân chưa bao giờ cân nhắc tại sao, điêu họ cần làm là bảo vệ Tạ Thiên Cách ở trung tâm lãnh chúa.