Chương 628: F
Chương 628: FChương 628: F
Cuối cùng Tạ Thiên Cách cũng thu hồi ánh mắt đánh giá đó, bút laser trên tay cô bay lên bay xuống, trông có vẻ rất vô hại nhưng lại tỏa ra một áp lực khủng khiếp.
Chu Phượng lập tức dựng thẳng tai, cẩn thận lắng nghe.
"Bà có thể lựa chọn trở thành một thành viên thật sự của căn cứ Ánh Dương, giao toàn bộ cư dân và binh lính trong tay cho Thích Thương Hải thống nhất quản lý."
Mặc dù Tạ Thiên Cách trông có vẻ thản nhiên nhưng cô vẫn luôn chú ý đến từng nhất cử nhất động của Chu Phượng.
Quả nhiên, cô phát hiện, khi mình nói đến chuyện này, Chu Phượng vốn đã rất căng thẳng thì càng thêm căng thẳng hơn.
Mà khóe miệng bà ấy cũng vì cảm xúc này mà mím thành một đường thẳng, toàn thân tỏa ra một áp lực khiến người khác không dám đến gần.
Nhưng Tạ Thiên Cách lại cười: “Còn bà..."
Nói đến đây, cô dừng lại vài giây.
Ánh mắt Chu Phượng nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Cách, trái tim trong lồng ngực bên trái đập thình thịch, nếu bà ấy không ngậm miệng lại thì có vẻ như nó sắp nhảy ra khỏi khoang miệng.
Vài giây này đối với Chu Phượng khó chịu như kiến bò trên chảo nóng.
Cuối cùng Tạ Thiên Cách cũng không làm khó Chu Phượng nữa, cô nhanh chóng nói tiếp: "Tôi có thể giao toàn bộ mảng thương mại của căn cứ Ánh Dương cho bà, tôi thấy đây hẳn là thứ bà giỏi hơn." Chu Phượng ngẩn ra, trong ánh mắt căng thẳng ban đầu của bà ấy không kìm được mà xuất hiện vẻ bối rối.
Thứ bà ấy giỏi hơn...
Ý của Tạ Thiên Cách là...
Ngẩn ra vài giây, Chu Phượng mới phản ứng lại được Tạ Thiên Cách đang nói gì nhưng không đợi bà ấy trả lời, Tạ Thiên Cách đã hơi dời mắt đi, tiếp tục nói.
"Tất nhiên, bà cũng có thể chọn lựa chọn thứ nhất. Chỉ là đứng trên góc độ cá nhân của tôi, tôi khuyên bà nên chọn lựa chọn thứ hai."
"Đừng nói đến chuyện một năm sau bà có thể đạt được yêu cầu hay không, chỉ nói đến cư dân trong căn cứ của bà thôi."
"Mọi người đều là cư dân sống trong một căn cứ của Hoa quốc, nhất định phải tách biệt với những cư dân khác, lập ra một khu vực đặc biệt sao?"
Cuối cùng Chu Phượng cũng cúi mắt xuống, bà ấy không thể không thừa nhận, Tạ Thiên Cách nói rất đúng.
Căn cứ thì lớn như vậy, người thì chỉ có từng ấy, còn phải chia thành hai chế độ quản lý.
Thời gian ngắn thì không sao, thời gian dài thì ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mới xử lý thì chỉ cần hơi bất cẩn một chút là sẽ biến thành sự kiện rất khó coi.
Tạ Thiên Cách này rất bá đạo, lại còn bênh vực người của mình.
Nếu thực sự xảy ra xung đột, Chu Phượng không cho rằng Tạ Thiên Cách sẽ thiên vị người của căn cứ Phượng Hoàng, không khéo, họ sẽ bị đuổi ra ngoài trước. Cho dù đến lúc đó người của bà ấy không muốn, đứng lên phản kháng thì có chống lại được không?
Chu Phượng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Tạ Thiên Cách đứng ở cửa trung tâm lãnh chúa của căn cứ Anh quốc.
Cái dáng vẻ xúc tu mở rộng đó.
Đối đầu với Tạ Thiên Cách như vậy sao?
Chu Phượng vô thức lắc đầu, không không không, bà ấy không dám.
Đột nhiên Chu Phượng phản ứng lại, tại sao bà ấy nhất định phải đối đầu với Tạ Thiên Cách chứ?
Có một cái đùi to như vậy đưa đến trước mặt mình, tại sao bà ấy không ôm chặt lấy, tại sao nhất định phải nghĩ đến chuyện đối đầu với cô có thắng được hay không, thật là ngu ngốc.