Chương 640: F
Chương 640: FChương 640: F
Tạ Thiên Cách đối với căn cứ Thiên Long thực ra có cảm giác khá phức tạp.
Một mặt, căn cứ này là một trong những căn cứ thuộc vê chính phủ Hoa quốc, là người Hoa quốc, chắc chắn sẽ có một sự tin tưởng bản năng đối với loại căn cứ này.
Nhưng mặt khác, từ khi mạt thế đến đến bây giờ, khái niệm chính phủ quốc gia đã chẳng còn là gì nữa, cho nên, căn cứ Thiên Long thực ra cũng chỉ là một căn cứ giống như bọn họ mà thôi.
Đặc biệt là khi bọn họ còn ở căn cứ Bán Sơn, rõ ràng có thể thấy được, thực ra căn cứ Thiên Long không mấy để ý đến căn cứ của bọn họ.
Cho nên bây giờ, Tạ Thiên Cách chỉ xem căn cứ Thiên Long là một khách hàng lớn tiêm năng, có thể chém một nhát là chém một nhát.
Đối với hành vi nói dối không chớp mắt của Lý Tiêu, cô chỉ coi như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để trong lòng.
Đến khi Lý Tiêu theo Tạ Thiên Cách vào căn cứ Ánh Dương, cả người anh ta đêu choáng váng.
Choáng váng vì diện tích căn cứ mới của Tạ Thiên Cách quá lớn, cũng kinh ngạc vì Tạ Thiên Cách bọn họ đã nuốt trọn căn cứ Anh quốc và căn cứ Hải Mã, càng kinh ngạc hơn vì Tạ Thiên Cách lại đồng ý tiếp nhận người của quốc gia khác.
Sau khi chào hỏi xong một thành viên căn cứ khác có đôi mắt xanh và sống mũi cao, Lý Tiêu đi theo sau Tạ Thiên Cách cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Thực ra từ khi vào căn cứ Ánh Dương, lông mày Lý Tiêu đã nhíu chặt, anh †a nhìn những khuôn mặt dị tộc đi đi lại lại trong căn cứ, tâm trạng cực kỳ khó chịu.
Anh ta trực tiếp nêu ra nghi vấn của mình: "Bà chủ Tạ, người Hoa chúng ta có câu nói xưa, khác máu tanh lòng, căn cứ của cô có nhiều người dị tộc như vậy, cô yên tâm về họ sao?”
Tạ Thiên Cách cười tươi như hoa gật đầu với một khuôn mặt nước ngoài khác chào mình, sau đó mới quay đầu nhìn Lý Tiêu.
Trong màn khói bụi mịt mù, đôi mắt Tạ Thiên Cách sáng lạ thường, cô nhìn Lý Tiêu chăm chú vài giây.
Không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh ta, ngược lại hỏi một câu khác: "Căn cứ Thiên Long bây giờ vẫn ở dưới lòng đất sao?"
Lý Tiêu không hiểu mục đích hỏi của Tạ Thiên Cách nhưng vẫn thành thật trả lời cô: "Không, chúng tôi đã sáp nhập với nhiều căn cứ, ở hết dưới lòng đất thì không ở được, chúng tôi đã chuyển ra ngoài hết rồi."
"Những người đó có nghe lời không?”
"Cũng tạm, dù sao thì trong thời điểm này, có một bữa cơm ăn đã là không tệ rồi." Lý Tiêu đút hai tay vào túi quân, lặng lẽ nhìn công trường phía sau Tạ Thiên Cách.
Trong tâm mắt anh ta, đó là một công trường khói bụi mù mịt, phát ra vô số tiếng ồn.
Nếu như trước mạt thế, hình ảnh này quá đỗi bình thường, hơn nữa, thường xuyên bị người ta phàn nàn vì tiếng ồn quá lớn.
Nhưng bây giờ Lý Tiêu nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán, đây quả là một bức tranh đẹp đẽ và tràn đây sức sống biết bao. Tạ Thiên Cách cũng nhìn theo ánh mắt Lý Tiêu về phía công trường: "Dù sao thì cũng sẽ có người có tâm tư không mấy trong sáng."
Cô tình cờ nhìn thấy mấy cư dân người Hoa đang khiêng đồ, nhưng có người không cẩn thận bị trẹo chân, sắp ngã thì lập tức có một cư dân Anh quốc bỏ việc trên tay, sải bước chạy tới, đỡ cư dân Hoa quốc kia một cái.
Sau đó mấy người nhìn nhau cười, cảm ơn nhau rồi lại tiếp tục công việc trên tay.