Chương 667: F
Chương 667: FChương 667: F
"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, đạo lý này tôi vẫn hiểu. Cho nên, toàn bộ chi phí của lân hành động này đều do căn cứ Thiên Long của chúng tôi chi trả."
"Sau khi thành công, vật tư trên vùng đất sau sương mù tôi nguyện chia đều với bà chủ Tạ."
"Cho dù không thành công, căn cứ Thiên Long cũng sẽ dâng lên căn cứ Ánh Dương một phần thù lao hậu hĩnh."
Tạ Thiên Cách nhướng mày.
Trên mặt tuy không có chút biểu cảm nào nhưng trong lòng lại không nhịn được thầm chửi một câu.
Cáo già.
Nhìn từ đề xuất của ông ta, có vẻ như mình đã chiếm được lợi thế tuyệt đối, nhưng thực tế thì không phải như vậy.
Việc khai hoang này, từ trước đến nay đều là ai đến trước thì được phần.
Chỉ cần mình đến trước, những thứ đó chính là của mình, cho dù bên Trần Diễn Hành có phải ra sức thì cũng chỉ chia đi một nửa chiến lợi phẩm.
Hơn nữa, ra ngoài khai hoang chắc chắn sẽ có thương vong.
Những dị năng giả của căn cứ Ánh Dương ra ngoài chiến đấu đều là dị năng giả cấp bảy cao cấp.
Những người này từ lúc đầu đã đi theo Tạ Thiên Cách, đã trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, cho dù ở phương diện nào cũng đều ưu tú hơn so với những dị năng giả bình thường. Những dị năng giả như vậy, cho dù tổn thất bất kỳ một người nào, đối với Tạ Thiên Cách mà nói cũng giống như đang moi thịt.
Bây giờ Trân Diễn Hành chỉ muốn đưa một chút tiền và vật tư là muốn giải quyết ổn thỏa, quả thực là nghĩ quá tốt rồi.
"Hừ.”
Tạ Thiên Cách nhìn Trân Diễn Hành, cuối cùng phát ra một tiếng cười khẩy rất nhỏ.
"Tướng quân Trần, ông tính toán quả thực là quá tinh." Ngón tay Tạ Thiên Cách nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế bên cạnh.
"Ông muốn bên tôi đánh trận đầu sao?" Tạ Thiên Cách mím môi, cười lạnh: "Không được đâu."
Sau đó, không đợi Trân Diễn Hành phản đối, Tạ Thiên Cách trực tiếp nói ra điều kiện của mình.
"Tôi có thể bán cho ông một số vật tư chiến đấu mà chỉ căn cứ cấp ba mới có, vê người, bên tôi sẽ đưa ra hai mươi người tinh nhuệ, những điều kiện khác vẫn như cũ, ông thấy thế nào?"
Trân Diễn Hành nghe lời Tạ Thiên Cách nói, trong lòng có cảm giác vừa mừng vừa giận.
Mừng là, Tạ Thiên Cách cuối cùng cũng chịu ra tay, lần này đi khai hoang vùng đất sương mù, tỷ lệ thành công đã tăng lên rất nhiều.
Giận là, Tạ Thiên Cách này thực sự quá khó đối phó, cô không những nhìn thấu ngay tính toán của ông, mà còn phản công lại, khiến ông ta rơi vào thế khó.
Ông ta có muốn vật tư chiến đấu cấp ba hay không? Đương nhiên là muốn.
Ông ta có muốn hai mươi người tinh nhuệ mà Tạ Thiên Cách đưa ra hay không?
Đương nhiên là muốn.
Càng như vậy, trong lòng Trần Diễn Hành càng như lửa đốt.
Vì vậy, ông ta không trả lời đề nghị của Tạ Thiên Cách ngay, chỉ ngồi đó như đang suy nghĩ.
Còn Tạ Thiên Cách dường như cũng hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của Trần Diễn Hành, cô ung dung ngồi đó, thậm chí còn nhàn nhã thưởng trà.
Phải biết rằng vào thời điểm này, sự tồn tại của trà không chỉ có thể dùng một chữ "Đắt" để đại diện.
Trân Diễn Hành không suy nghĩ quá lâu, ông ta thở dài: "Bên cô có thể cử năm mươi người tinh nhuệ không?”
Tạ Thiên Cách liếc nhìn Trân Diễn Hành: "Hai mươi lăm."
"Bốn mươi người."
"Ba mươi."