Chương 67:
Chương 67:Chương 67:
Quả thực đã quên mất một chuyện.
Tạ Thiên Cách quên đi đón Thích Thương Hải rồi.
Đợi đến khi Tạ Thiên Cách nhớ ra và chạy thẳng đến sân bay thì Thích Thương Hải và em gái Thích Vu Sơn đã đợi gần một tiếng đồng hồ.
"Xin lỗi, hôm nay tôi quá bận, xem nhầm thời gian rồi."
Tạ Thiên Cách đón hai người, mặt không đổi sắc, thản nhiên bịa ra một lý do.
Ngược lại, Thích Thương Hải và Thích Vu Sơn lại tỏ ra rất ngại ngùng, liên tục nói bọn họ đã làm phiền cô rồi.
Thích Thương Hải trước mặt trẻ hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt ở kiếp trước, mặc dù tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu.
Nhưng kiếp trước khi Tạ Thiên Cách gặp Thích Thương Hải , dù gương mặt anh trông trẻ trung nhưng thực ra đầu đã đầy tóc bạc.
Lúc đó, dù trên mặt anh vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa và lịch sự, nhưng khí chất lại toát ra vẻ uể oải.
Ít nhất là về khí chất, anh hoàn toàn khác so với bây giờ.
Tạ Thiên Cách đưa tay bắt tay hai người, đồng thời tự giới thiệu, sau đó mới nhìn về phía Thích Vu Sơn.
Ở kiếp trước, Tạ Thiên Cách chưa từng gặp Thích Vu Sơn, cô ấy đã chết vào nửa năm sau khi mạt thế bắt đầu, nghe nói chết rất thảm.
Bởi vì không có thuốc, lại đến giai đoạn cuối của bệnh ung thư, cô ấy đã đau đớn mà chết. Thích Thương Hải từng nói, Tạ Thiên Cách và Thích Vu Sơn trông khá giống nhau.
Hôm nay nhìn lại, thực ra không giống, nếu nhất định phải nói giống thì có lẽ là tuổi tác giống.
Thích Vu Sơn bây giờ trông giống như Tạ Thiên Cách ở kiếp trước, ngây thơ, nhiệt tình, lại tràn đầy thiện ý với cả thế giới.
Lần đầu tiên gặp Tạ Thiên Cách, cô ấy đã tràn đầy lòng biết ơn và thiện cảm với Tạ Thiên Cách.
Thích Thương Hải nói chuyện qua điện thoại với Tạ Thiên Cách, anh biết Tạ Thiên Cách không lớn tuổi, nhưng khi thực sự gặp mặt, anh vẫn có chút kinh ngạc.
Ngoại hình của Tạ Thiên Cách trông rất trẻ trung, nhưng sâu trong đôi mắt của cô lại chứa đựng vẻ u ám, như thể ẩn chứa nỗi đau khổ và sự kiên cường vô tận, mang lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ đến rùng mình.
Theo quan điểm của Thích Thương Hải , trên người Tạ Thiên Cách có rất nhiều thứ trái ngược nhau.
Ví dụ như ngoại hình trẻ trung non nớt và cảm giác thương tang mà cô mang lại.
Ví dụ như, kỹ thuật lái xe của cô.
Theo lẽ thường, Tạ Thiên Cách ở độ tuổi trẻ như vậy, hẳn là mới vừa lấy được bằng lái xe không lâu, sẽ lái xe một cách thận trọng.
Nhưng sau khi hai anh em lên xe rồi mới biết thế nào là người ở phía trước bay, hồn ở phía sau đuổi theo.
Một chiếc xe tải nhỏ lái trên đường cao tốc với vận tốc một trăm sáu km/ giờ, hai anh em Thích Thương Hải ngôi ở hàng ghế thứ hai ôm chặt ghế lái.
Bọn họ cảm thấy mình chỉ còn cách thiện đường một chút nữa thôi.
Chiếc xe tải nhỏ này hoàn toàn giống như đang bay, mà Tạ Thiên Cách lại như không có chuyện gì, bình tính trò chuyện với hai người.
Ví dụ như, cô đã liên hệ với bác sĩ xong xuôi, ngày mai Lý Tuấn sẽ đưa bọn họ đi khám bệnh.
Thích Thương Hải đương nhiên biết danh tiếng của Hoàng Trân Ni, phải biết rằng đệ tử chân truyền của vị đại sư chữa bệnh gan mật số một Hoa quốc này chỉ có vài người.
Sau khi vị đại sư kia mất, cả nước chỉ có mấy vị bác sĩ này là giỏi nhất về bệnh gan mật.