Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến!

Chương 83 - Chương 83:

Chương 83: Chương 83:Chương 83:

Nói đến đây, ông ta chỉ vào Hắc Phong, trảm đinh chặt sắt nói: "Thanh đao Miêu tên là Hắc Phong này sẽ thuộc về cô."

"Tất nhiên, nếu cô chỉ đến đây để dạo chơi thì nhanh chóng đổi chỗ khác đi."

Tạ Thiên Cách gật đầu, sau đó giơ điện thoại lên, quét vào mã thanh toán trên tường, sau đó nhanh như chớp bấm điện thoại mấy cái.

Ngay giây tiếp theo, Đoạn Trường Canh nghe thấy phía sau mình truyền đến một giọng nói rõ ràng.

"Tài khoản Alipay nhận được ba trăm vạn nguyên."

Lập tức, ông ta há hốc mồm, nhìn Tạ Thiên Cách: "Cô gái nhỏ, cô nghiêm túc sao?”

Tạ Thiên Cách nheo mắt lại: "Ông đang đùa sao?"

"Không phải... Tôi chỉ nói bừa thôi."

Tạ Thiên Cách nhướng mày: "Nói bừa mà tận ba trăm vạn?”

"Đúng đúng đúng, xin lỗi, tôi không nên đùa với cô gái nhỏ như cô." Đoạn Trường Canh hiếm khi nở nụ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vài phần không kiên nhẫn.

"Ông cảm thấy tôi là con gái nên không mua nổi, cho nên tùy tiện đưa ra một cái giá để hù dọa tôi?" Tạ Thiên Cách cười như không cười hỏi ngược lại.

"Thanh đao này tôi không bán, những lời vừa rồi cô coi như chưa từng nghe thấy đi, tôi trả lại tiền cho cô." Đoạn Trường Canh nói xong liền ra hiệu cho trợ lý bên cạnh lấy điện thoại, trả lại tiền cho Tạ Thiên Cách. "Nói cách khác, Đoạn Trường Canh ông là một thế hệ tông sư, coi thường phụ nữ, tùy tiện nói giá, sau khi đối phương thanh toán tiền hàng lại trở mặt?" Nụ cười trên mặt Tạ Thiên Cách càng rạng rỡ hơn.

Nụ cười trên mặt Đoạn Trường Canh biến mất, ông ta cau mày nhìn Tạ Thiên Cách, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn trên mặt.

"Cô nói bậy bạ gì đó, tôi nói muốn bán thanh đao Miêu này lúc nào? Rõ ràng là cô tùy tiện quét mã thanh toán của tôi, tôi thành thật trả lại tiên cho cô, cô còn dây dưa không rõ? Cẩn thận tôi gọi bảo vệ đến đuổi cô ra ngoài!"

Tạ Thiên Cách cười lạnh một tiếng, ấn điện thoại, cuộc đối thoại vừa rồi của hai người liền truyền ra rõ ràng.

Cô ngẩng cằm về phía một người có vẻ là lãnh đạo đang ở cách đó không xa, ra hiệu cho Đoạn Trường Canh nhìn về phía đó.

"Nếu đại sư thực sự cảm thấy tôi đang nói bậy thì chúng ta có thể tìm lãnh đạo để nói chuyện, tất nhiên, ở đó còn có cả phóng viên của đài truyền hình."

Đoạn Trường Canh liếc nhìn người lãnh đạo đang đi tới, sắc mặt đã sa sâm, ông ta cũng cười lạnh: "Được thôi, cô cứ thử xem, xem ông ấy sẽ đứng về phía một thế hệ tông sư như tôi hay đứng về phía một người lạ như cô."

Tạ Thiên Cách đột nhiên bật cười: "Ý ông là, các ông quan thương cấu kết với nhau?”

Nói xong, Tạ Thiên Cách gật đầu, cô chỉ vào một thiết bị nhỏ trên cổ mình: "Quên mất không nói, vừa rồi tôi vẫn luôn phát trực tiếp, xem ra..."

Ngay lúc này, một nhân viên đang quản lý phát trực tiếp ở võ trường chạy nhanh tới thì thâm vài câu bên tai Đoạn Trường Canh.

Sắc mặt Đoạn Trường Canh hoảng loạn thấy rõ, còn đệ tử đứng sau ông ta đã muốn xắn tay áo xông lên.

"Con tiện nhân này...'

Đoạn Trường Canh ngăn anh ta lại, quát: "Lui xuống!"

Đệ tử đó liếc nhìn Đoạn Trường Canh, chỉ đành hậm hực lui về sau.

Đoạn Trường Canh nhìn chằm chằm Tạ Thiên Cách vài giây, sau đó nở nụ cười: "Ha ha, tôi chỉ là một người thích đùa thôi, vừa rồi chỉ đùa với cô một chút thôi.'

Nói xong, ông ra hiệu cho đệ tử bên cạnh đi lấy Hắc Phong.

Vài phút sau, Đoạn Vân Hương thở hồng hộc cầm Hắc Phong đi tới.
Bình Luận (0)
Comment