Chương 89:
Chương 89:Chương 89:
Người kia nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, anh ta nhanh chóng quay đầu lại——
Một khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt anh ta.
"Phụt!”
Người đàn ông há miệng thậm chí còn chưa kịp kêu lên, chỉ thấy trước mắt lóe lên hàn quang, máu ở cổ phun ra như suối.
Đoạn Vân Hương đợi ở bãi đỗ xe của khu du lịch nửa ngày, vẫn không thấy các sư huynh xuống, cô ta đành xuống xe đi theo định vị mà các sư huynh chia sẻ để tìm vào trong rừng rậm.
Đột nhiên, một bàn tay từ sau một cái cây lớn thò ra, đột ngột kéo cô ta vào sau cái cây kia.
Đoạn Vân Hương suýt hét lên, cô ta phản xạ rút dao găm đâm về phía đối phương.
Nhưng đối phương nhanh hơn cô ta, trực tiếp bịt miệng cô ta lại, lúc này cô ta mới nhìn rõ thì ra là sư huynh thứ tư của mình - Lý Vân Đào.
Lý Vân Đào vẻ mặt nghiêm trọng ra hiệu cô ta im lặng, Đoạn Vân Hương thu dao găm lại, gật đầu với Lý Vân Đào, tỏ ý mình đã biết.
Lý Vân Đào kéo Đoạn Vân Hương trốn sau một cái cây lớn, Đoạn Vân Hương vẻ mặt nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi thăm tình hình thì đã nghe thấy một tiếng rên khẽ tan biến theo gió.
Nếu không phân biệt cẩn thận, thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng động đó. Đoạn Vân Hương muốn thò đầu ra xem nhưng lại bị Lý Vân Đào giữ chặt, anh ta hạ giọng nói bên tai Đoạn Vân Hương: "Nhanh chạy đi, về tìm sư phụ!"
"Sao vậy?"
Đoạn Vân Hương vẫn không hiểu nhưng Lý Vân Đào đã nhanh chóng đẩy cô ta ra xa.
Chưa kịp để Đoạn Vân Hương hỏi rõ, cô ta vừa quay đầu lại thì đã thấy Lý Vân Đào lao về phía sâu trong rừng rậm, tiếp đó trong rừng phát ra tiếng đánh nhau ầm ầm.
Đoạn Vân Hương muốn đuổi theo, nhưng Lý Vân Đào đã quay đầu lại nói với cô ta một cách vô cùng nghiêm túc: "Nếu em không muốn tất cả chúng ta đều chết ở đây thì nhanh về tìm sư phụ đi!"
Đoạn Vân Hương giật mình, cũng không dám quay lại nữa, trực tiếp quay đầu chạy đến bãi đỗ xe, lái xe về tìm Đoạn Trường Canh.
Đệ tử của Đoạn Trường Canh không phải là những tên lưu manh như Trương Diễm, bọn họ võ công cao cường, vũ khí tốt, lại đông người, mặc dù đối phó với bọn họ không phải chuyện gì khó nhưng lại khá tốn công sức.
Đợi đến khi Tạ Thiên Cách thu dọn xong tất cả đám người thì đã gân nửa giờ trôi qua.
Cô nhắm mắt lại, thả lỏng xúc giác của mình, sau khi xác nhận trong rừng không còn người sống, cô mới thu hết tất cả các xác chết, lá cây và đất có dính máu vào trong không gian.
Thay một bộ quân áo khác, Tạ Thiên Cách nhanh chóng hòa vào đám đông du khách, biến mất không thấy bóng dáng.
Đoạn Vân Hương chạy về nhà, Đoạn Trường Canh đang tiếp một người đàn ông trung niên có quyền thế. Cô ta âm ầm chạy vào, vừa định mở miệng nói thì lại thấy Đoạn Trường Canh đang có khách.
Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng Đoạn Vân Hương vẫn cố gắng ngậm miệng lại, không nói nữa, lặng lẽ lui ra ngoài.
Đoạn Trường Canh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và vẻ mặt lo lắng của cháu gái, không hiểu sao, trong lòng ông ta đột nhiên chùng xuống.
Tiếp khách xong, Đoạn Trường Canh nhanh chóng tìm Đoạn Vân Hương, lúc này ông ta mới phát hiện người đợi ở đây chỉ có một mình Đoạn Vân Hương.
Cảm giác bất an vốn có càng thêm nghiêm trọng, Đoạn Trường Canh cau mày: "Những sư huynh khác của cháu đâu?”