Chương 93:
Chương 93:Chương 93:
Anh liếm môi, nuốt nước bọt, do dự vài giây rồi mới thận trọng mở miệng.
"Có phải thời mạt thế sắp đến không?”
Tạ Thiên Cách nhướng mày, đánh giá Thích Thương Hải từ trên xuống dưới một lượt.
Mặc dù trên người anh mặc bộ đồ ngủ mùa đông dày cộm, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo bông dày nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được những đường nét cơ bắp đang căng cứng lên vì căng thẳng của anh.
Anh vô cùng để tâm đến câu trả lời của mình.
Tạ Thiên Cách đột nhiên bật cười: "Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Thích Thương Hải nói: "Bà chủ, cô quên mất mình đã tìm thấy tôi ở đâu rồi sao?"
Tạ Thiên Cách thực sự đã quên mất chuyện này, dù sao thì mục đích của cô khi đó là tìm thấy Thích Thương Hải, tìm thấy ở đâu hoặc dùng cách gì để tìm thấy, cũng chỉ là một phương tiện.
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, đó là một diễn đàn về thời mạt thế.
Thích Thương Hải nở nụ cười: "Tôi chưa bao giờ cho rằng thời mạt thế là một chủ đề điên rồ, ngược lại, tôi cho rằng nó sẽ đến bất cứ lúc nào."
Nụ cười trên khuôn mặt Tạ Thiên Cách cuối cùng cũng nhạt dần, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Thích Thương Hải, đối phương có hơi rụt rè dời tâm mắt, nhưng sau đó lại lập tức ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nhìn cô.
"Anh muốn nói gì?" Thích Thương Hải có lời muốn nói.
Lời này đối với anh rất quan trọng.
Hơn nữa, lời này không thể nói qua điện thoại.
Nhìn dáng vẻ này của anh, chỉ sợ anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.
Thật vậy, Thích Thương Hải có lời muốn nói với Tạ Thiên Cách.
Đối với Thích Thương Hải, Tạ Thiên Cách là ân nhân, là người mà anh phải trung thành.
Nhưng trung thành không có nghĩa là khuất phục.
Trong khoảng thời gian Tạ Thiên Cách rời khỏi thành phố Đông Xuyên, Thích Thương Hải vẫn luôn quan sát cô, quan sát cách cô làm việc, từ đó phân tích mục đích của cô.
Từ trước đến nay, Thích Thương Hải là người rất tin vào trực giác của mình.
Càng phân tích Tạ Thiên Cách, anh càng tâm phục khẩu phục người này, anh tin rằng đây là một người vô cùng mạnh mẽ.
Nếu là cấp dưới, anh sẵn sàng trung thành với Tạ Thiên Cách, nhưng anh càng muốn khuất phục cô hơn, muốn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của cô.
Những suy nghĩ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thích Thương Hải, anh muốn tìm một cơ hội thích hợp nhất, thời điểm thích hợp nhất để nói với Tạ Thiên Cách.
Nhưng anh không ngờ rằng, cuối cùng lại là thời điểm này.
"Tôi muốn trở thành đồng đội của cô." Thích Thương Hải nghiêm túc nói ra yêu cầu của mình. Nụ cười trên khuôn mặt Tạ Thiên Cách cuối cùng cũng biến mất.
Bóng đêm lạnh lẽo bao trùm lấy cô, khiến toàn thân cô thêm phần lạnh lùng.
"Anh có biết mình đang nói gì không?"
"Tôi biết. Thích Thương Hải gật đầu, vội vàng khẳng định, dường như sợ rằng nếu nói quá chậm thì Tạ Thiên Cách sẽ không đợi mình.
Hít một hơi thật sâu, Thích Thương Hải bắt đầu sắp xếp lại cảm xúc và lời nói của mình.
"Bà chủ, nếu như mạt thế thực sự đến thì toàn thể nhân loại sẽ phải đối mặt với sự thay đổi lớn. Tôi tin rằng một mình cô chắc chắn có thể sống tốt, nhưng tôi cũng tin rằng, sức lực của con người là có hạn, cô cần một người giúp đỡ, giúp cô xử lý một số việc vặt."