Editor: Fuurin
Ký túc xá dành cho sinh viên khoa Nấu ăn nằm ở nơi xa nhất phía Đông đại học Y Tây, hai người Sở Sở và Phương Tử Văn cùng đi bộ qua đó, dọc đường là rất nhiều khu nhà đồ sộ và những khoảng sân rộng lớn, phải đi mất gần một tiếng, hai người mới đến nơi.
Sở Sở đoán rằng họ tới nơi sớm nhất vì dọc đường cũng không trông thấy ai, ngay cả mèo cũng chẳng gặp được mấy con. Có điều phong cảnh ven đường khiến cô được mở rộng tầm mắt, khiến cô ngạc nhiên nhất chính là một khu kiến trúc cổ kính, nhìn hành lang uốn lượn và bức bích họa tinh xảo tuyệt với kia, cô cảm giác như mình đang được bao phủ trong bầu không khí cổ xưa vậy.
Nhìn cả khu nhà đồ sộ trước mặt, trong lòng cô cảm thấy thật chấn động, trước đây đã từng nghe số lượng sinh viên của đại học Y Tây là hơn một trăm ngàn người, thậm chí cũng đã đoán trước là nơi đây sẽ vô cùng rộng lớn, nhưng dù có tưởng tượng thế nào, thì đều không ấn tượng bằng việc được tận mắt chứng kiến chúng.
"Nhìn hoa cả mắt luôn rồi à?" Phương Tử Văn buồn cười nhéo nhẹ mũi cô.
Sở Sở che mũi theo bản năng, ồm ồm nói: "Đúng rồi, nhìn hoa cả mắt luôn đó, em là cô nhóc mới từ quê lên thành phố mà!"
"Vậy cô bé nông thôn à, chúng ta đi vào được chưa?” Giọng nói Phương Tử Văn hoàn toàn nhuộm đầy ý cười.
"..." Còn đây chính là tâm trạng lúc này của Sở Sở, cô rất nghi ngờ không biết Phương Tử Văn có phải cầm tinh con rắn hay không, sao lúc nào cũng có thể chuẩn xác mà đánh rắn dập đầu vậy chứ! !
Số phòng ký túc xá đều được gửi cho mỗi sinh viên qua đường bưu điện, có lẽ là để tất cả sinh viên có thể sinh hoạt trong môi trường tập thể, ký túc xá đại học Y Tây áp dụng hình thức hỗn cư. Tức là ngoại trừ việc nam nữ sẽ tách ra ở riêng, thì các sinh viên ngành học sẽ hoàn toàn được trộn lẫn lại, hơn nữa cứ mỗi một năm học thì nhà trước sẽ phân lại ký túc xá cho sinh viên.
Phòng ký túc xá của Sở Sở được đánh số là H-2-6618, trên bưu kiện nói là phòng đôi, cô cũng không biết bạn cùng phòng của mình là ai, nhưng cô rất mong đợi được làm quen với bạn mới, cô còn hi vọng là người bạn này của mình dễ tính một chút, vì có khả năng là cô sẽ học nội trú trong trường khá là lâu.
Dưới ánh mắt “kỳ lạ” của các nhân viên ở sảnh ký túc xá, Sở Sở và Phương Tử Văn băng qua sảnh lớn tráng lệ, tìm được khu lầu H-2.
Trong lúc đợi thang máy, Sở Sở mới nhớ ra cô và Phương Tử Văn còn đang trong trạng thái tay trong tay! Chẳng trách vừa mới lúc nãy đi ngang, ánh mắt mọi người đều kỳ cục như vậy. Trong mắt người ngoài, hai người bọn anh anh em em chắc ngọt ngấy chết mất! Cũng không biết có ai nhận ra Phương Tử Văn không nữa?
Sở Sở thử rút tay lại, cuối cùng chẳng thể nhúc nhích được chút nào. Đang định ngẩng đầu nhìn anh thì thang máy đã đến, phút chốc cô cũng không thèm thử lại nữa.
Cửa thang máy vừa mở, có hai nữ sinh bước ra, cả hai có vẻ sửng sốt khi thấy hai người bọn cô, nhưng bọn họ nhanh chóng tỏ ra như không có việc gì mà bước ngang qua hai người họ rồi đi ra ngoài.
Vào khoảnh khắc cửa thang máy gần đóng lại, Sở Sở nhìn thấy cả hai có quay lại nhìn bọn họ, sau đó nhỏ giọng trao đổi điều gì đó.
Tốc độ thang máy rất nhanh, chưa đến một phút hai người đã đặt chân lên lầu 66. Nhờ tư tưởng mê tín bén rễ từ trong máu mà mỗi khi nhớ tới phòng ký túc xá của mình, tâm trạng của Sở Sở đều trở nên vô cùng sung sướng. Lục lục đại thuận nha, nghe là thấy may mắn hanh thông phát tài rồi!
Hai người nhanh chóng tìm được căn phòng đánh số 18, lúc này Phương Tử Văn mới buông tay Sở Sở ra, cô lập tức quét vân tay và đồng tử mắt vào thiết bị cảm ứng ở cửa để xác minh thân phận.
Chỉ chốc lát sau cửa đã mở ra, cô dẫn đầu bước vào phòng, Phương Tử Văn theo sau.
Sau khi đi qua đoạn hành lang dài khoảng 3 mét, trước mặt hai người là một không gian tương đối lớn và sáng sủa. Sở Sở phát hiện ra rằng tuy gọi lại ở chung nhưng nơi đây hoàn toàn khác với ký túc xá của cô ở đời trước. Căn phòng thiết kế theo kiểu hai phòng ngủ một phòng khác, có hai chiếc sô pha dài mềm mại màu đỏ rượu tạo cảm giác trang nhã trưởng thành, chỉ cần bước vào phòng khác thì sẽ bị thu hút ngay bởi nó. Giữa hai sô pha là một cái bàn trà bằng thủy tinh, phía trên trần nhà là một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy. Hai phòng ngủ sẽ nằm đối diện nhau, trên cửa điện tử có viết rõ tên của hai người, mặt khác Sở Sở cũng đã nhận ra mỗi người còn có một phòng bếp và nhà vệ sinh, ban công riêng, cũng nằm đối diện nhau, nhìn vào cảm giác như đang soi gượng vậy.
Sở Sở nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất hài lòng với nơi ở mới này. Sau đó cô đi đến căn phòng của mình, nhập vân tay rồi đẩy cửa bước vào.
Diện tích căn phòng khá lớn, ở giữa là một chiếc giường cỡ đại, ga giường đỏ sậm, góc trong cùng bên phải chiếc giường là một chiếc tủ quần áo cùng màu, Sở Sở thầm nghĩ có khi cả ký túc xá nữa đều được trang bị y hết nhau thế này.
Trong phòng còn có thêm một phòng xép nhỏ, đập vào mắt là một màn hình điện tử lớn, trước màn hình là một bộ quang não. Chắc chắn đây chính là căn phòng đành cho việc học tập.
Tổng thể mà nói, phong cách và độ tiện lợi của căn phòng đều vô cùng hợp gu Sở Sở, nếu không phải còn có không gian bên người, cô thật sự rất muốn ở hẳn tại đây.
Phương Tử Văn từ sau khi theo cô vào phòng thì không còn đi theo cô nữa, mà đem đồ đạc của cô ra sắp xếp lại cho gọn gang. Chờ đến khi cô tham quan hết tất cả mọi nơi thì anh cũng đã xếp gần xong các đồ dùng trong phòng bếp.
Tuy rằng ngay từ đầu cô đã đặt mục tiêu sẽ để anh làm phu khuân vác trong ngày hôm nay, nhưng khi chứng kiến anh vô cùng chủ động thay mình làm việc, trong lòng cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, đương nhiên cảm giác ngọt ngào càng chiếm đa số.
"Trưa nay anh ở lại ăn cơm nhé, em sẽ làm món ngon cho anh." Sở Sở theo sau Phương Tử Văn nói.
"Được." Phương Tử Văn biết cô có thói quen mang nguyên liệu nấu ăn bên mình, hơn nữa nơi đây thiết bị cũng đã đầy đủ hết.
"Vậy anh muốn ăn món gì nè?" Sở Sở tiếp tục hỏi.
"Em làm món gì anh cũng thích hết," chỉ một câu nói đã thành công khiến ai đó đỏ hết cả mặt, nhưng vẫn còn câu tiếp theo khiến cô xấu hổ hơn nữa, anh nói: “Em lấy quần áo ra đây, anh xếp luôn vào tủ giúp em."
Có thể đừng đảm đang như vậy được không!? Sở Sở thầm gào thét, “À…cái…cái đó…cứ để em được rồi ạ."
Sau khi từ chối ý tốt của Phương Tử Văn, Sở Sở bắt đầu bận rộng trong phòng bếp. Trước khi nhập học vài ngày, cô đã bắt đầu thu thập và sắp xếp các loại nguyên liệu vào cho vào trong không gian bí mật của mình, chẳng những có thể giữ tươi mà còn có thể tự động hấp thu linh khí trong không gian, giúp loại bỏ tạp chất, đây cũng là lí do vì sao cô phải kiếm cớ tránh đi Tử Văn, vì những nguyên liệu nấu ăn này đều không cần phải sử dụng tinh thần lực khi nấu. Mặt khác cô còn cố ý lên mạng tìm kiến một ít chén bát đĩa ăn bằng sứ, cũng phải mất không ít thời gian mới tìm được, vì thời nay đa số đều là đồ làm bằng thủy tinh công . Đồ sứ ngoại trừ một vài món đồ lỗi thời ra, thì chủ yếu được đem trưng bày trong bảo tang, hoàn toàn khó mà tìm thấy dấu vết của chúng trong cuộc sống sinh hoạt ngoài kia, điều này khiến cho người chủ yếu dùng đồ sứ như Sở Sở cảm thấy không quen lắm.
Sở Sở đem sườn, thịt gà, ba chỉ ngũ hoa thú đã chặt sẵn vào trong một cái tô lớn, cho vào gia vị thịt nướng và nước tương, dùng tay bóp đều cho thấm sau đó cho vào dầu nóng chiên sơ một lượt rồi vớt ra. Sau đó cắt khúc bắp, cà rốt, khoai tây, bí đao, tất cả cũng chiên sơ cho vàng đều thơm phức rồi vớt ra.
Cuối cùng, đập dập hành gừng cho vào nồi phi thơm, sau đó cho vào nửa nồi nước, bỏ thêm hoa tiêu, muối, các loại gia vị khác, chờ tới khi nước sôi thì lấy ra một cái nồi hầm bằng sứ, đổ toàn bộ nước dùng vào, sau đó thả sườn, thịt ga và thịt ba chỉ vào, đậy nắp lại thật kín rồi hầm lửa lớn.
Chuẩn bị xong món hầm, Sở Sở bắt đầu làm sườn xào chua ngọt. Sườn loại tươi ngon được chặt thành từng khúc ngắn, sau đó phi thơm hành gừng, cho sườn vào chiên tới khi chuyện màu vàng ruộm thì vớt lên để ráo dầu. Để lại một chút dầu trong chảo, thêm muối, nước màu, gừng xắt sợi, và sườn vào rim chung, cuối cùng thêm một chút nước cho xâm xấp mặt thịt, để lửa to đun sôi rồi tiếp tục rim lửa liu riu trong khoảng 30 phút, tới khi sườn chín rục thì thêm đường, dấm, hành băm, gừng băm vào, vặn lửa lớn rim đến khi phần nước sốt sánh lại thì tắt bếp. Vậy là món sườn xào chua ngọt tươi ngon, đỏ au đẹp mắt đã ra lò.
--- The end ---
*Ed: Xin chào mọi người, mình lại quay lại rồi đây!! Rất xin lỗi vì lâu nay mình lại lặn mất tăm nữa, mình làm mất toàn bộ file truyện và phải mất rất nhiều thời gian mới tìm lại được ạ ((( Một phần nữa là lần giãn cách này phải work from home với một đống deadline nên mình cũng không có thời gian edit. Mãi hôm nay mới dành được một chút thời gian lên đây thăm mọi người đây. Thời gian qua các bạn ở nhà thế nào nhỉ, mọi người giữ gìn sức khỏe và an toàn trong mùa dịch nhé *moa*
Bonus thêm một vài chiếc hình hai món được nhắc đến trong chương này nữa nè ))