Sống Lại Vào Thập Niên 70, Tôi Làm Trùm Thiên Hạ

Chương 10

“Ông trời sao lại có thể bất công đến vậy?!”  

 

“Hahaha… không phải mày thích mấy đống gỗ này à? Tao sẽ phóng một mồi lửa, đốt sạch hết cho mày xem!”  

 

“ĐỐT SẠCH CHO MÀY XEM!!!” 

 

“Tống Nhàn, cho dù có thêm một lần nữa, thêm một trăm lần nữa thì mày cũng sẽ phải gục ngã dưới tay tao!”  

 

Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, tôi vẫn có thể thấy được sự thù hận ngùn ngụt trong mắt Tống Nhã!  

 

Cô ta ghen tị, nên sinh hận.  

 

Cô ta vô dụng, nên càng hận.  

 

Trong tay cô ta là một que diêm, còn trên mặt đất, dầu hỏa đã tưới khắp nơi.  

 

Chỉ cần cô ta bật lửa, bất kể tôi có mặt ở đây hay không, cả khu rừng này chắc chắn sẽ bị thiêu rụi.  

 

May mà cô ta nói quá nhiều, nên vẫn chưa kịp châm lửa.  

 

Tôi lặng lẽ vòng ra sau, nhặt một thanh gậy gỗ to bằng cánh tay, rồi giáng thẳng xuống đầu cô ta.  

 

Tôi biết rõ lực tay của mình, tuy rằng m.á.u me có vẻ ghê rợn, nhưng không c.h.ế.t được.  

 

Sau đó, tôi lập tức gọi mấy anh em công nhân, bảo họ đi báo cảnh sát.  

 

……

 

Khi cảnh sát đến, vừa nhìn thấy dầu hỏa vương vãi khắp nơi, sắc mặt họ lập tức trầm xuống.  

 

Một viên cảnh sát nghiêm nghị nói:  

 

“Chủ Tống, đây là xưởng gỗ, số lượng dầu hỏa thế này… Nếu lửa bùng lên, đừng nói khu này, mà cả huyện cũng khó mà tránh khỏi liên lụy.”  

 

Tôi gật đầu, nghiêm túc đáp:  

 

“Đúng vậy. Chính Tống Nhã là người đã đổ dầu.”  

 

Nói rồi, tôi vui vẻ dúi vào tay họ một ít hoa quả, cười thân thiện:  

 

“Về sau, tôi sẽ mua thêm vài chú chó canh gác, cũng mong các anh khi tuần tra thì để mắt đến chỗ này một chút.”  

 

“Dĩ nhiên, nếu rảnh rỗi, mời các anh ghé qua uống trà với tôi cũng được.”  

 

Từ sau hôm đó, cảnh sát thường xuyên ghé tuần tra, nên dù là trộm cắp hay cướp bóc thì cũng phải nể mặt mà tránh xa xưởng gỗ của tôi.  

 

Chưa bao giờ cảm thấy an toàn đến thế. 

 

17  

 

Sau khi Tống Nhã bị bắt, cảnh sát gọi tôi đến làm bản tường trình.  

 

Nhân tiện, tôi nói về chuyện của Trương Phồn Thịnh.  

 

Nghe xong, họ tá hỏa, lập tức gọi điện cho bí thư thôn Bá Tử.  

 

Không ngờ rằng, Trương Phồn Thịnh thực sự đã chết.  

 

Hơn nữa, cái c.h.ế.t của hắn ta vô cùng kỳ lạ.  

 

Bề ngoài, có vẻ như hắn ta c.h.ế.t đuối, nhưng mẹ hắn khăng khăng khẳng định:  

 

“Thằng bé biết bơi! Hơn nữa, chỗ nó c.h.ế.t cách bờ không xa, sao lại không bơi vào được chứ?”  

 

Xâu chuỗi lại mọi chuyện, rõ ràng chính là Tống Nhã đã ra tay!  

 

Giết người, phóng hỏa… những tội nặng nhất, cô ta đều phạm phải.  

 

…… [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-10-het.html.]

 

Khi Tống Nhã bị kết án tử hình, mẹ tôi nhốt mình trong phòng suốt một ngày, không nói chuyện với ai, trông cứ như một bà lão bảy tám chục tuổi.  

 

Cha tôi cũng vậy, ông như già đi cả mười mấy tuổi, mái tóc bạc trắng cả một mảng.  

 

Tôi biết, cái c.h.ế.t của Tống Nhã chính là rào cản không thể xóa nhòa giữa tôi và cha mẹ.  

 

Nhưng tôi đã không còn quan tâm nữa.  

 

Kiếp trước, sau khi có chút của cải, tôi điên cuồng muốn chứng minh bản thân, muốn dùng tiền đổi lấy tình thương từ cha mẹ.  

 

Nhưng thực tế, tôi chỉ đang tự tay mở ra một cái hố để họ không ngừng bòn rút tôi mà thôi.  

 

Tôi tưởng mình buông bỏ tất cả, nhưng trên thực tế, chính sợi dây tình thân này đã siết chặt cổ họng tôi.  

 

Bây giờ, tôi học cách yêu bản thân nhiều hơn, quan tâm chính mình nhiều hơn.  

 

Mọi thứ bỗng chốc đều trở nên đơn giản.  

 

……

 

Ngày mùng 5 tháng 8, bản án tử hình của Tống Nhã được thi hành.  

 

Không một ai đến tiễn cô ta lần cuối.  

 

Sau này, có một cảnh sát vô tình nhắc đến chuyện này với tôi:  

 

“Cô ta c.h.ế.t mà còn cười được. Cô ta nói rằng, lần này c.h.ế.t rồi thì cô ta sẽ lại trùng sinh lần nữa.”  

 

Nghe đến đó, anh ấy phì cười:  

 

“Đúng là buồn cười thật! Người chứ đâu phải mèo, làm gì có chín cái mạng mà đòi trùng sinh cơ chứ. Đúng là nực cười!”  

 

Tôi gật đầu đồng tình, rồi mời anh ấy ở lại dùng bữa cơm. 

 

18  

 

“Xưởng Gỗ Tống Nhàn” ngày càng phát triển rực rỡ.  

 

Tôi mua thêm rất nhiều đất, trở thành đại gia bất động sản kiêm trùm ngành gỗ thực thụ.  

 

Để bù đắp tiếc nuối kiếp trước, tôi đã dành thời gian chăm chỉ ôn tập, thi đậu đại học, rồi làm quen với không ít tinh anh thương mại.  

 

Tiếp xúc với họ nhiều, tôi cũng trở nên cởi mở và thấu đáo hơn.  

 

Sau hơn mười năm, cái tên Tống Nhàn đã vang danh khắp cả nước.  

 

Mỗi lần có ai đó gọi tôi là "chủ tịch Tống", trong lòng tôi lại thầm vui vẻ một phen.  

 

……

 

Vương Mỹ Quyên và Khâu Xuân cuối cùng cũng kết hôn, sinh được một cậu con trai.  

 

Nhóc con này tinh ranh vô cùng, suốt ngày ôm chân tôi, miệng hô hào đòi cưới tôi về làm vợ.  

 

Thế là tôi thản nhiên lột phăng cái quần hở đáy của nhóc, vỗ vỗ mấy cái lên mông, dập tắt ngay mộng tưởng của nó.  

 

Vương Mỹ Quyên cười ha ha, rồi lại quay sang khuyên tôi:  

 

"Chị à, chị cũng nên tìm một người đi chứ?"  

 

Nhưng tôi cảm thấy chuyện kết hôn phải tùy duyên.  

 

Bèn lười biếng phất tay: "Nếu tìm một người giỏi hơn chị thì các em gái trẻ trung xinh đẹp ngoài kia còn đang xếp hàng chờ kìa, đến lượt chị chắc? Còn nếu tìm một người kém hơn chị, chẳng lẽ chị phải cúi đầu đi hầu hạ người đó à… Không được! Không ổn chút nào!"  

 

Vương Mỹ Quyên nghe xong cảm thấy cũng có lý, nhân tiện còn trách móc Khâu Xuân một trận.  

 

Tôi cười haha, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ như thế đấy.

 

(Hoàn) 

Bình Luận (0)
Comment