Sóng Lúa - Hựu Diêm

Chương 11

Trong nhà, chỉ có một mình Lâm Hoài là lao động chính, nên lúc nào cũng vội vã, tất bật. Gặt xong mảnh ruộng này là phải nhanh chóng chở về nhà, nếu không đến lượt nhà mình tiếp theo mà không có người trông nom, lúa mì đã tuốt xong không có chỗ để, lãng phí thời gian của mọi người, dễ bị oán trách.

Chiếc xe kéo bằng gỗ cũng là một món đồ cũ kỹ, mỗi khi kéo đi, bánh xe lại kêu lên kẽo kẹt, nhưng được cái chắc chắn, chở được nhiều đồ. Lâm Hoài đợi gặt xong hai mảnh ruộng, chất bảy tám bao lương thực lên xe mà vẫn vững chãi. Chỉ là kéo đi rất tốn sức, rất mệt. Lâm Hoài phía trước ghì chặt sợi dây thừng, hai tay nắm lấy tay cầm xe gắng sức kéo về phía trước. Sợi dây thừng siết chặt vào vai, đau điếng. Người đi đường qua giúp một tay, ở phía sau gắng sức đẩy cậu lên một con dốc. Cứ thế từng bước một, cậu kéo lương thực về nhà, đổ xuống đất rồi lại vội vã chạy ra đồng.

Mãi mới đợi thu hoạch xong toàn bộ lúa mì, trời cũng đã tối. Bầu trời u ám treo vài vệt mây, đủ thứ màu sắc hòa quyện vào nhau. Lâm Hoài cũng chẳng màng ngắm nhìn, kéo chuyến lương thực cuối cùng về nhà.

Chuyến cuối cùng nhẹ nhàng hơn những chuyến trước rất nhiều, sợi dây căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng được nới lỏng. Tốc độ kéo xe của Lâm Hoài cũng chậm đi trông thấy. Đôi giày vải mang từ sáng giờ đã bị mài thủng một lỗ, để lộ ra ngón chân cái trông thật khó coi. Giày vải không bền, bình thường đi một đôi xuống đồng, chỉ một tháng là đã hỏng. Hôm nay cậu chạy đi chạy lại nhiều lần, gần như không được nghỉ ngơi. Nhưng đôi giày này đi rất thoải mái, làm việc gì cũng tiện.

Bà Vương Tú Nga ở cửa dùng xẻng đảo lúa mì, từ từ chuyển vào trong nhà. Lâm Hoài còng lưng, kéo sợi dây thừng đi về phía nhà mình. Mặt trời đã lặn hẳn, chỉ còn lại chút oi ả và hơi ấm vương vấn của buổi tối mùa hè.

Mùi khói bếp nấu cơm bay lượn khắp nơi. Bà Vương Tú Nga thấy Lâm Hoài liền quẳng xẻng xuống chạy tới, ở phía sau đẩy xe, nói: "Chở về hết rồi à?"

Lâm Hoài: "Vâng, năm nay chỉ được có bấy nhiêu thôi."

Bà Vương Tú Nga thở dài một hơi: "Thế cũng đành chịu thôi, ông trời không tha. Dỡ xuống rồi ăn cơm đi, mẹ hâm lại cơm thừa từ trưa rồi, ăn tạm một chút rồi đi nghỉ, hôm nay mày vất vả không ít."

Lâm Hoài dồn sức kéo xe vào trong sân, dựa vào đó thở hổn hển một lúc. Vai phải bị dây thừng siết đến hằn lên mấy vệt máu. Lâm Hoài lặng lẽ không nói, cũng không cho bà Vương Tú Nga biết, tự mình về phòng lấy chút dầu hồng hoa ra xoa, rồi bưng một bát cơm ngồi trên chiếc đôn trước cổng. Cậu ngoài những lúc làm việc là nhanh nhẹn, còn lại lúc nào cũng đủng đỉnh, không vội vàng.

Cậu ngồi ngoài trời vừa hóng gió vừa từ từ ăn cơm, dùng đũa gắp mấy miếng đỗ trong bát ném vào trong lưới. Lũ gà vịt ngan ngỗng uốn éo thân mình chạy tới, con nào con nấy kêu quang quác. Lâm Hoài nghe tiếng động ồn ào, náo nhiệt, coi như là có người bầu bạn với mình.

Hễ rảnh rỗi, chuyện ban ngày lại lộn xộn trong đầu. Cũng chẳng có mấy chuyện, mà lạ thay nghĩ đến toàn là những chuyện liên quan đến Vu Hàng. Lâm Hoài nhớ lại mấy câu hỏi Vu Hàng hỏi cậu ban ngày, còn có những lời bà Vương Tú Nga nói với Vu Hàng, trong lòng lại một trận buồn bực. Mấy hôm nay ông trời ngược lại rất hào phóng, nắng ráo liên tục, nhưng Lâm Hoài lại ngày một trầm xuống. Cái đầu gỗ của cậu quả thực cũng chẳng nghĩ ra được điều gì. Giống như hôm nay, Vu Hàng nói không ngờ cậu trẻ như vậy mà lại ở lại quê làm ruộng, người ta rõ ràng không có ý gì khác. Lại như bà Vương Tú Nga cứ một mực khen Vu Hàng chỗ này tốt chỗ kia tốt, cũng quả thực là lời thật lòng, Lâm Hoài thừa nhận. Nhưng trong lòng cậu lại như đang đâm đầu vào bức tường phía Nam, phía trước không có lối đi mà cậu cũng chẳng muốn quay đầu lại. Chính cậu cũng không hiểu mình đang bướng bỉnh điều gì, và đang bướng bỉnh với ai.

Ăn được nửa bát cơm, cậu nén giận, chạy đến dưới cửa sổ, lại vớ lấy một quả dưa chuột, nhìn hai cái, đếm xem còn lại mấy quả, rồi lại không nỡ ăn, đặt trả lại chỗ cũ.

Bà Vương Tú Nga uống thuốc xong liền đi ngủ. Lâm Hoài rửa bát đũa xong liền ra xem tình hình mấy cây cà bị bệnh mấy hôm trước. Thấy lá đã xanh trở lại thì không bón thuốc nữa, rút xẻng ra dọn dẹp lương thực.

Buổi tối không thể phơi lúa mì, sương xuống nhiều dễ bị ẩm. Vừa thu hoạch xong cũng không thể ủ trong túi ni lông, phải đổ ra, trước tiên chất đống trên mặt đất, sáng mai kéo ra phơi nắng.

Cổng lớn nhà Lâm Hoài đối diện với khu rừng nhỏ phía trước, ban đêm muỗi nhiều, đốt rất ghê. Cậu xúc mấy xẻng lúa mì lại phải đập lên người một cái, mỗi cái đập là một vết máu, đến lúc ngứa đau thì muỗi đã hút no máu rồi. Muỗi vằn ở quê con nào con nấy đều to vật vã, trông mà phát sợ. Lâm Hoài từ nhỏ đã hay bị muỗi đốt, chỉ một lát như vậy, trên người cậu đã bị đốt bảy tám nốt.

Lâm Hoài nhìn thấy Vu Hàng là lúc đang xoa dầu gió lên người. Mùi dầu gió thanh mát mà khó ngửi xộc vào khoang mũi, xông thẳng lên đầu. Lúc nhìn thấy Vu Hàng, cậu còn tưởng mình hoa mắt, chớp chớp mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại.

Vu Hàng đứng trước cửa nhà cậu, cũng thoáng giật mình, sau đó liền dựa vào tường, đôi mắt phản chiếu ánh đèn vàng vọt, sáng rực. Anh cười: "Sao thế, không nhận ra tôi à?"

Lâm Hoài vội vàng đứng thẳng người, lắc đầu, vẫn còn ngây ngẩn: "Không, không," cậu lại gật đầu, "Nhận ra rồi, anh Hàng."

Trong không khí tràn ngập mùi dầu gió, xộc vào mũi. Vu Hàng nghiêng đầu nhìn, tự nhiên bước tới, hỏi: "Bị đốt ở đâu? Có với tới không?"

Lâm Hoài xoay người né bàn tay định giúp đỡ của Vu Hàng, vội vàng mặc chiếc áo của mình vào, lại vặn chặt nắp chai dầu gió, "Với tới, xoa xong rồi ạ."

Chiếc áo ba lỗ màu trắng ngả vàng không biết đã mặc bao nhiêu năm. Lâm Hoài ngủ không quen c** tr*n như những người đàn ông khác, cậu phải mặc cái gì đó mới ngủ ngon được.

Chiếc áo ba lỗ rộng rãi, thùng thình, khoác lên người Lâm Hoài trông càng thêm trống trải. Vu Hàng cúi mắt nhìn, hỏi anh: "Trông thì gầy, mà da thịt lại khá săn chắc, chẳng trách cậu cứ nói với tôi là cậu có sức."

Lời này nếu là người khác nói thì rất bình thường, nhưng lại từ miệng Vu Hàng nói ra, dây thần kinh trong đầu Lâm Hoài như bị chập điện, kêu xèo xèo. Tai cậu chỉ nghe được mỗi câu Vu Hàng nói da thịt cậu săn chắc. Ánh đèn yếu ớt, màn đêm cũng tối mịt, giọng nói vốn đã trầm của Vu Hàng sao nghe lại có cảm giác quyến luyến, dây dưa.

Tay Lâm Hoài vẫn còn cầm chai dầu gió, vặn đi vặn lại cái nắp. Vốn định cúi đầu để che đi sự ngượng ngùng, nào ngờ mắt vừa mới nhìn xuống, lập tức lại chuyển sang bên cạnh, đầu óc "ong" một tiếng lại như nổ tung.

Cái con người Vu Hàng này, nửa đêm nửa hôm lại mặc một chiếc quần đùi chạy sang. Chân anh vắt sang một bên, hai đường kẻ hiện ra rõ ràng, một đường là viền quần, một đường là ranh giới giữa phần da đùi trắng nõn và phần da bị rám nắng. Cũng may là chiếc quần đùi này không phải loại bó sát.

Lâm Hoài vội nhìn đi chỗ khác. Lúc này, Vu Hàng nói chuyện chậm lại, nhìn chằm chằm vào gò má của Lâm Hoài nói: "Từ lúc ở nhà cậu về, tôi cứ suy nghĩ mãi một chuyện, nhưng vẫn chưa nghĩ ra, lại sợ cậu nghĩ nhiều mà tôi không để ý, nên không nhịn được phải qua xem sao."

Nghe thấy lời này, Lâm Hoài mới đè nén được cơn bừng bừng trong lòng, quay đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì vậy anh Hàng?"

Nhắc đến chuyện, Lâm Hoài mới nhận ra người ta từ xa đến mà mình còn chưa mời vào nhà uống chén trà. Cậu lập tức nghiêng người mời anh vào trong: "Anh, anh vào nhà nói chuyện, uống chút nước."

Vu Hàng thì khoát tay, trước tiên cười hỏi: "Mẹ cậu ngủ chưa?"

Lâm Hoài gật đầu: "Ăn cơm xong là ngủ rồi, bà ngủ sớm lắm."

Vu Hàng ra vẻ suy tư, ngồi thẳng lên chiếc xe kéo bằng gỗ: "Không cần đâu, hai chúng ta ở đây nói chuyện là được rồi."

Lâm Hoài lại bắt đầu vặn chai dầu gió: "Nói gì vậy anh?"

Chiếc xe kéo bằng gỗ chỉ có hai bánh, xe dừng lại thì phía trước cao phía sau thấp, chạm thẳng xuống đất. Vu Hàng ngồi phía sau, hai chân không khoanh lại, bàn chân vẫn đặt trên mặt đất. Bắp đùi trong cứ như thể cố tình đập vào mắt Lâm Hoài, ống quần rộng thùng thình đung đưa, để lộ ra làn da trắng nõn ẩn hiện.

Chẳng có gì so được với vẻ đẹp ẩn hiện. Dầu gió bôi vào nốt muỗi đốt làm gì cho ngứa, thà uống thẳng một hơi cho nguội bớt trái tim đang nóng rực còn hơn.

Vu Hàng ngẩng đầu nhìn cậu, khóe miệng cũng đang cười: "Trong lòng tôi thấy không ổn, có phải hôm nay tôi nói sai câu gì làm cậu không vui không?"

Lâm Hoài gần như lắc đầu theo bản năng, buột miệng nói: "Làm gì có chuyện đó, anh Hàng, anh đừng nói vậy."

Nói xong còn thấy kinh ngạc, có đánh chết cậu cũng không ngờ Vu Hàng chạy qua ba cái làng chỉ để nói chuyện này. Cậu còn tưởng là chuyện lúa mì.

Ánh mắt của Vu Hàng lúc này lại rất dịu dàng, có lẽ vì bóng đèn cũ không đủ sáng, anh trông không hung dữ như ban ngày. Đuôi mắt anh hơi nheo lại, rõ ràng là không tin lời Lâm Hoài.

Lâm Hoài bị anh nhìn như vậy, tim cũng run lên một cái. Nụ cười gượng gạo hơn nhiều: "Anh."

Vu Hàng bị cậu gọi từng tiếng "anh" đến độ đuôi mắt cũng nheo lại thành nếp nhăn. Dưới cặp mắt một mí là đôi mắt đen láy, anh nói: "Tôi chỉ qua xem sao thôi, nếu có câu nào nói không vừa ý thì cậu cũng đừng để trong lòng. Anh không có ý gì khác, nói chuyện với người khác quen thói bỗ bã rồi."

Lâm Hoài không cười nổi nữa, cả khuôn mặt đỏ bừng như bị người ta bắt được thóp. Trong người lại tê tê dại dại, một cảm giác kỳ lạ khó tả. Gió đêm nhè nhẹ, mồ hôi sau một ngày làm việc còn chưa kịp tắm rửa, những giọt mồ hôi li ti đọng trên môi, lấp lánh.

Cậu nhanh chóng liếc nhìn Vu Hàng, "Anh, em biết anh là người tốt, anh nói gì em cũng không để trong lòng đâu."

Điều này không cần người khác nói, chính Lâm Hoài cũng biết mặt mình đang nóng ran, giống như một đóa hoa mẫu đơn nở trong đêm, kiều diễm. Những giọt mồ hôi nhỏ trên mặt lấp lánh, cũng như vừa được tưới nước.

Trong con ngươi đen láy của Vu Hàng không thể nhận ra cảm xúc gì khác. Cuối cùng, anh dời mắt đi, khẽ cười thành tiếng, đường nét gò má cũng dịu dàng hơn ngày thường. Anh gật đầu: "Vậy thì được rồi."

Một người ngồi, một người đứng, cả hai đều im lặng. Lũ vịt bên ngoài ngủ say khẽ kêu hai tiếng, tiếng ve sầu trong khu rừng nhỏ đối diện cũng bắt đầu râm ran, ồn ào mà lại có vẻ tĩnh mịch.

Lâm Hoài bị sự im lặng này làm cho bối rối, quay người nhanh chân đi đến bệ cửa sổ nhà bếp, bưng một chiếc giỏ tre nhỏ ra, vẻ mặt căng thẳng. Thoạt nhìn còn tưởng sắp tặng món đồ quý giá gì, khẽ vén lên xem, bên trong, mấy quả dưa chuột, mướp và cà tím nằm yên ả như ru giấc nồng

Lúc cậu vào sân nhỏ lấy đồ, Vu Hàng cũng đã đứng dậy theo, sờ sờ tai mình, thấy Lâm Hoài đến lại bỏ tay xuống, nghe Lâm Hoài nói năng ngập ngừng.

"Anh, những thứ này đều là do em tự trồng, không phải loại thúc chín ngoài chợ đâu, ngon lắm, anh, anh mang về ăn thử nhé?"

Quả thực ít có ai tặng quà bằng những thứ này, bình thường chỉ có hàng xóm láng giềng tặng nhau, quan trọng là tấm lòng. Lúc Lâm Hoài hỏi còn sợ Vu Hàng nghĩ cậu keo kiệt, mấy thứ rau củ tự trồng, quả thực không thể coi là quà tặng được.

Thế nhưng Vu Hàng nhìn thấy, đáy mắt lại sáng lên, trông rất ngạc nhiên. Anh lấy ra một quả dưa chuột, nhướng mày: "Giỏi thật, trồng được quả dưa chuột to ghê."

Lâm Hoài ngượng ngùng: "Lúc rảnh rỗi trồng cho vui thôi, ăn không hết thì còn có thể bán."

Vu Hàng vỗ vỗ vào túi quần mình, "ôi" một tiếng: "Lấy cái túi đi Hoài, trên người anh không có thứ đó."

Lâm Hoài gật đầu, dúi chiếc giỏ tre vào tay anh: "Em đi tìm cho anh."

Nói rồi lại chạy vào trong sân, cuối cùng từ nhà bếp tìm ra một chiếc túi ni lông màu đỏ. Lúc quay lại, Vu Hàng đã cắn một miếng dưa chuột, má trái phồng lên, cười không chút câu nệ hỏi: "Anh thấy trên này không còn gai nhỏ, đoán là em rửa rồi, xanh mơn mởn trông đã thấy ngon."

Lâm Hoài mím cười, trong lòng lại một trận tê dại. Cậu lấy túi ra mở rộng: "Đổ vào đây đi ạ."

Vu Hàng vừa cắn dưa chuột, vừa cho mấy thứ rau củ vào túi, xách lên, cuối cùng đưa chiếc giỏ tre cho Lâm Hoài. Ngón tay chạm vào ngón tay, Lâm Hoài như bị bỏng, vội lùi lại. Ngón tay của Vu Hàng không động, một hai giây sau anh mới buông tay.

Vu Hàng cầm quả dưa chuột cắn dở ra, lại nói: "Được rồi, thấy em không sao là nhiệm vụ của anh hoàn thành rồi, bây giờ có thể ngủ ngon luôn."

Trong mắt anh lấp lánh ánh đèn trên đầu. Lâm Hoài như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trong đó, chòng chành. Trên môi cậu bỗng truyền đến một cảm giác thô ráp, hơi ram ráp, là một cái miết đầy mạnh mẽ.

Ngón tay cái của Vu Hàng, khô đến độ hơi bong da, vết chai sần mỏng mà cứng rắn.

Lâm Hoài khẽ hé miệng, mắt tràn đầy kinh ngạc, sau đó từ chóp mũi lan ra vệt hồng hai bên, nóng đến độ người choáng váng.

Vu Hàng cởi bỏ vẻ ngoài nghiêm túc, lại trở về dáng vẻ ngang tàng, cười đểu nói: "Em cũng hay ra mồ hôi thật đấy," anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào nhân trung của Lâm Hoài, chỉ có một chút ánh sáng dưới mí mắt, "Trông mà ngứa cả mắt, anh lau giúp cho."

"Đi đây, hôm khác gặp."

Vu Hàng xách chiếc túi ni lông màu đỏ, gặm quả dưa chuột chưa ăn hết, quay lưng vẫy tay chào Lâm Hoài, bước đi tự do tự tại.

Lâm Hoài đứng tại chỗ, mép giỏ tre xù xì đâm vào tay. Mảnh thịt mềm bị chạm vào như sưng lên, tê dại đến chết người. Cậu cảm thấy mình đứng không vững nữa, còn không vững hơn cả khi đứng trên một đống lúa mì, hai chân cứ thế chùng xuống.

Đệch......

Lâm Hoài ôm chiếc giỏ tre nhỏ từ từ ngồi xổm xuống, sờ lên hõm nhỏ trên môi mình, mặt đỏ bừng, bị sờ đến thần trí không còn tỉnh táo.

Con người này thật phiền phức, cứ một mực bảo mình đừng nghĩ nhiều, thế mà lúc anh nghiêm túc hay không nghiêm túc đều khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.

Lúc này đến một cơn gió cũng không có. Chú ngỗng trắng nhỏ ló đầu ra, thấy Lâm Hoài lúc thì sờ nhân trung của mình, lúc thì vò đầu, lắc lắc cổ rồi cùng một chú ngỗng trắng khác áp cổ vào nhau ngủ.

Bình Luận (0)
Comment