Lúa mì trên sân phơi phải được thu lại vào lúc hoàng hôn, cũng không cần vận chuyển về nhà, chỉ cần dùng xẻng xúc vào tấm bạt nhựa, sau đó đậy tấm bạt nhựa khác lên, bốn góc đè gạch lên để tránh gió đêm thổi bay. Người nào gan lớn thì về nhà ngủ, còn người cẩn thận nhát gan như Lâm Hoài thì tối ngủ lại bên cạnh.
Tranh thủ mấy ngày nắng to, phải nhanh chóng phơi lúa cho khô, cái gì cần bán thì bán, cái gì cần giữ thì giữ lại, sau đó còn phải cày ruộng gieo hạt ngô, phải tranh thủ xuống đồng.
Đại Hoàng rất thông minh, ban đêm cũng không chạy lung tung, nằm dưới gầm giường của Lâm Hoài, biết dựa vào người. Đèn pin của Lâm Hoài đặt ngay bên cạnh, chỉ cần đưa tay là lấy được. Vừa mới nằm xuống không bao lâu, từ xa đã có một luồng ánh sáng chiếu tới, hướng về phía đống lúa mì của nhà Lâm Hoài. Lâm Hoài lập tức mở mắt ngồi dậy, không bật đèn, đợi người đó đến gần.
Lâm Hoài còn chưa kịp nhìn rõ người đến đã nghe thấy tiếng nói: "Hoài à, về nhà xem đi, cầu dao nhảy rồi, không bật đèn được."
Là bà Vương Tú Nga. Lâm Hoài thở phào nhẹ nhõm, xỏ dép đi tới, hỏi: "Sao thế, có phải trời nóng dùng nhiều điện không?"
Bà Vương Tú Nga tắt đèn pin, nói: "Ai mà biết được."
Lâm Hoài: "Con về xem sao."
Bà Vương Tú Nga giọng ngập ngừng: "Đống lúa mì ở đây có được không?"
Lâm Hoài ngoái lại nhìn rồi đáp: "Được mà, lát nữa con quay lại ngay. Chú Quốc chẳng phải cũng đang nằm ở kia sao, có thể trông giúp được."
Hai mẹ con cầm một chiếc đèn pin đi về, bà Vương Tú Nga kể bà đang rửa bát thì "tách" một tiếng, bóng đèn tắt ngóm, bật thế nào cũng không lên. Nến dùng trong dịp Tết cũng không biết để đâu, tìm thế nào cũng không thấy, mò được chiếc đèn pin liền đến tìm Lâm Hoài.
"Nến ở trong ngăn tủ phía tây cùng của bàn trà, lần trước mẹ còn đặt ở đó mà."
Lâm Hoài nói.
Bà Vương Tú Nga nghe vậy liền "à" một tiếng: "Mẹ quên mất, già rồi hay quên lắm. Lúc rửa bát không cho nước rửa bát, quay đầu chạy ra giá rửa mặt ngoài sân đổ dầu gội vào, mẹ còn tự hỏi sao mà thơm thế."
Hai người vừa đi vừa cười, Lâm Hoài cười một lúc lại thấy lòng chua xót, chớp mắt hỏi bà: "Cuối cùng thì sao ạ?"
"Còn sao nữa, mẹ phải dùng nước rửa bát rửa lại chứ sao. Mày xem, mày mua cái dầu gội đầu với cái nước rửa bát trông giống hệt nhau, mẹ toàn quên."
Bà Vương Tú Nga không biết chữ, thường nhớ màu sắc hoặc hình ảnh trên chai lọ, nhớ cái này thì lại quên cái kia, là chuyện thường tình, hai năm nay lại càng thường xuyên hơn.
Như vậy, Lâm Hoài nào còn dám đi đâu, thật sự sợ đi một chuyến, mẹ cậu sẽ không còn nhận ra mình là ai nữa.
Về đến nhà, Lâm Hoài soi cầu dao, cũng không nhảy. Sau đó ra ngoài nhìn sang hai bên, thấy đều tối om, lập tức hiểu ra vấn đề.
Cậu quay về tìm nến, thắp hai cây, một cây đặt ở nhà chính, một cây đặt ở phòng ngủ của bà Vương Tú Nga, nói: "Không nhảy cầu dao đâu mẹ, là mất điện thôi. Lúc mẹ ra ngoài không thấy người ta đều ngồi dưới gốc cây cho mát à?"
Bà Vương Tú Nga nhận ra, cười: "Mẹ hoảng quá chứ, tưởng điện hỏng."
Lâm Hoài: "Không sao đâu, mẹ ngủ đi, con còn phải quay lại sân phơi."
"Mang đèn pin đi, mày mò trong bóng tối sao?"
Bà Vương Tú Nga gọi với theo, Lâm Hoài xua tay, nói: "Không cần đâu, con còn có ở đó mà."
Đêm quang là thế, trời có tối đến đâu cũng có thể nhìn thấy đồ vật, không đến nỗi như người mù. Vì vậy, khi nhìn thấy có người đi xe máy tới từ xa, Lâm Hoài lập tức đứng nép vào một bên, kéo kéo vạt áo, quay lưng đi rồi lại quay lại, cuối cùng vẫn chọn đứng yên tại chỗ, đợi người đó đến.
Vu Hàng đi qua hai bước rồi đột ngột phanh lại, ngoái lại nhìn, hỏi: "Em đứng đây sao không lên tiếng? Anh suýt nữa thì đi qua luôn rồi."
Lâm Hoài nói nhanh hơn não: "Không nhìn thấy."
Vu Hàng lùi xe máy lại, còn quay đầu xe, hừ nhẹ một tiếng: "Trời tối thế này mà không nhìn thấy, miệng không có lời thật."
Anh vỗ vỗ vào yên sau: "Lên đi, em đi đâu?"
Lâm Hoài chần chừ, Vu Hàng hôm nay đặc biệt mất kiên nhẫn, hơi nhíu mày, kéo mạnh người cậu lên yên sau, vặn hết ga, gió lập tức nổi lên, tim Lâm Hoài lỡ mất mấy nhịp. Cậu bám vào đoạn thắt lưng lộ ra của Vu Hàng, lắp bắp: "Đi, đi sân phơi, lúa mì ở đó."
"Tối ngủ ở sân phơi hay sao?"
Giọng của Vu Hàng hòa vào trong gió, Lâm Hoài đầu tiên là gật đầu, nhận ra Vu Hàng không nhìn thấy liền nói to hơn: "Vâng, trông lúa mì."
"Hồi nhỏ anh cũng từng ngủ ở sân phơi," Vu Hàng nói, "Muỗi đốt kinh khủng, em có mang theo hương muỗi, dầu gió gì không?"
Lâm Hoài: "Xịt nước hoa chống muỗi rồi."
"Ừm."
Vu Hàng không nói nữa, Lâm Hoài cũng không dám chủ động bắt chuyện. Ngồi sau xe máy, cậu có thể cảm nhận được hơi ấm của Vu Hàng truyền từ lưng tới, một mùi hương xộc vào mặt, mùi thuốc lá và mồ hôi, còn lẫn cả mùi nắng của sân phơi, thoang thoảng còn có chút mùi rượu. Không thể nói dối là trong lành, nhưng quả thực vì chút mùi thuốc lá đó mà trở nên đặc biệt dễ chịu, không nồng, cũng không ngột ngạt.
Lâm Hoài bất giác ghé sát lại, xe máy rẽ một cái, cậu đâm sầm vào lưng cứng như đá của Vu Hàng. Lâm Hoài xoa xoa mũi, đau thật.
Tiếng cười của Vu Hàng phát ra từ lồng ngực, hòa vào trong gió có chút trầm, Lâm Hoài không biết anh đang cười cái gì, không đáp lời.
Sân phơi là một khoảng sân lớn, người dân xung quanh phơi lúa mì phần lớn đều mang ra đây phơi, có người cũng phơi trên nóc nhà hoặc trên đường quốc lộ. Nơi này gần như không ai không biết, Vu Hàng rẽ hai lần là tới. Lúc Lâm Hoài xuống xe, mũi vẫn còn đau, xoa hai cái, trông có vẻ đáng thương.
Đaij Hoàng vừa vẫy đuôi thân thiết với Lâm Hoài, vừa ngửi thấy mùi người lạ liền cảnh giác sủa "gâu gâu". Lâm Hoài nhìn nó không biết nên chào mình trước hay là dọa Vu Hàng trước, xoa đầu nó, bảo nó ra một bên chơi.
Vu Hàng dựng xe máy xong, chân dài bước xuống xe, nhìn Đại Hoàng cười: "Chẳng trách biết ngửi, nuôi một con chó nhỏ."
Nói xong liền phủ nhận: "Không đúng, là một con chó lớn."
Lâm Hoài không hiểu ý, giải thích: "Đây là chó nhà hàng xóm, nhà em không nuôi chó."
Vu Hàng cười đểu, cười đến nỗi Lâm Hoài không hiểu tại sao, nghĩ một vòng cũng không hiểu.
Ngoài những âm thanh vốn có của đêm hè, còn có tiếng ngáy của chú Quốc cách đó một, hai mươi mét. Xung quanh yên tĩnh, Lâm Hoài đối mặt với Vu Hàng cảm thấy lúng túng, ngước mắt lên hỏi: "Anh Hàng, anh đến có việc gì à?"
Vu Hàng mi mắt rũ xuống, ngón tay gõ gõ vào chiếc xẻng dựng bên cạnh, nói: "Không có việc gì không được đến tìm em ư?"
Lâm Hoài vội lắc đầu: "Được ạ."
Vu Hàng thu tay lại, lại hỏi: "Hai ngày nay, sao không gọi điện cho anh?"
Lâm Hoài: ?
Tối nay lúc mới gặp Vu Hàng, cậu đã cảm thấy người này có chút khác thường, khí thế hung hăng trên người càng rõ ràng hơn, trước đây không rõ ràng lắm. Từ lúc Vu Hàng kéo cậu lên xe máy, tim cậu đã bắt đầu đập thình thịch.
"Hai ngày nay không phải là bận sao," Lâm Hoài mân mê ngón tay, khí thế trước mặt người ta thấp đi một bậc, "Anh chẳng phải cũng xuống đồng mà, hơn nữa, em cũng không có việc gì."
Đúng là không có việc gì, trong đầu suốt ngày lởn vởn hình ảnh cơ thể của Vu Hàng và bạn gái cũ của anh, thường tự làm mình bực mình, rồi lại tự giải tỏa, nói rằng mình chỉ là dạo này gần gũi với Vu Hàng, đợi qua mùa gặt là hai người sẽ cắt đứt liên lạc. Xem ra không phải là đã cắt đứt rồi sao, Vu Hàng bận việc của anh, mình cũng bận phơi lúa mì.
Vu Hàng nhấc mi mắt lên nhìn người, lúc này không có cảm xúc gì: "Ai nói với em không có việc gì thì không được gọi?"
Lâm Hoài cảm thấy lời này có chút vô lý, nhưng đối với Vu Hàng, cậu không dám giận cũng không dám giận, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhìn Đại Hoàng. Đại Hoàng tính khí còn cao hơn cậu, thấy lúc nãy Lâm Hoài không để ý đến nó, bây giờ liền quay lưng lại với Lâm Hoài, ngủ khò khò.
Giọng của Vu Hàng không cao không thấp: "Sao không nói gì?"
Lâm Hoài lòng rối như tơ vò, cậu có thể nói gì đây. Mắt thấy Vu Hàng lười biếng rút thắt lưng đi tới, lập tức hoảng hốt, thầm nghĩ không đến nỗi chứ, đều là người lớn cả rồi, không thể nào lại dùng thắt lưng đánh mình. Vu Hàng khó hiểu liếc cậu một cái: "Biểu cảm gì thế, anh có đánh em đâu," đuôi mày anh hạ xuống, trong mắt rõ ràng là mang ý cười, "Ngồi xe máy sợ hử, thắt lưng của ông đây sắp bị em kéo tuột ra rồi."
Mặt Lâm Hoài đỏ bừng, cúi đầu nhìn, đúng là như vậy, nửa đoạn thắt lưng lộ ra một đoạn dài, trên đó còn bong da, trông như đã dùng nhiều năm.
"Anh, em không cố ý."
Lâm Hoài nén cười, vừa thấy ngại vừa thấy chuyện này buồn cười, Vu Hàng cũng cười, đôi mắt sắc bén lại trở nên dịu dàng.
Hai người ngồi trên đống lúa mì, cách tấm bạt nhựa trơn tuột, Lâm Hoài ngồi không vững, trượt xuống bị Vu Hàng dùng tay kéo lại.
Lòng bàn tay của Vu Hàng thô ráp và nóng hổi, hơi nóng từ cánh tay bắt đầu lan ra toàn thân, cho đến khi đầu tai của Lâm Hoài cũng đỏ bừng. Hai người duy trì tư thế này vài giây, cuối cùng Vu Hàng buông tay ra, hai người ngầm hiểu ý không nói gì.
Lúc nãy họ ở rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Đôi khi chẳng cần nói một lời nào, giống như hai người họ đang ngồi cạnh nhau bây giờ. Lâm Hoài chỉ khẽ gọi một tiếng "Anh", giọng như muỗi kêu, tay của Vu Hàng đã chạm vào tay Lâm Hoài, dùng ngón út ngoắc lấy, Lâm Hoài nhẹ nhàng né đi, lại bị Vu Hàng trực tiếp dùng cả bàn tay bao lấy.
Như bị bọc trong kén tằm, không thoáng khí, không lọt gió.
Hai người cúi đầu nhìn xuống đất, Vu Hàng nắm chặt hơn, hiếm khi không nhìn thẳng vào người ta nói chuyện, giọng trầm ấm: "Như vậy được không?"
Chú Quốc ngủ ngáy như sấm, Đại Hoàng cũng nằm một bên ngủ khò khò. Vu Hàng không nói được hay không được, dù sao trong đầu Lâm Hoài toàn là cảnh tượng Vu Hàng tắm thoáng qua ngày hôm đó. Sắc dục làm mờ mắt, lý trí mất kiểm soát, phát ra một âm tiết ngắn ngủi, còn chưa kịp phát ra khỏi cổ họng, Vu Hàng đã kéo người cậu lại gần.
Hơi thở nóng hổi và dồn dập, cả hai người đều vậy, quấn lấy nhau không chỉ có ngón tay.
Lâm Hoài không dám nhìn người, tự nhiên không chú ý đến ánh mắt thâm tình của Vu Hàng lúc này. Tai cậu ù ù, lúc nào nằm xuống cũng không biết, cậu nghiêng mặt, Vu Hàng ở trên, quay mặt cậu lại, ép cậu đối diện.
Đôi mắt đen kịt trong đêm không nhìn rõ gì, Lâm Hoài có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt Vu Hàng, phản chiếu ánh trăng còn nhìn thấy cả những nếp nhăn ở đuôi mắt. Hơi thở nóng hổi, quấn quanh cổ, mồ hôi dính nhớp, quần áo của cả hai đều ướt đẫm, cơ thể dán sát vào nhau, mọi phản ứng đều hiện rõ.
Một lúc lâu sau, hơi thở của họ ngày càng nặng nề, Vu Hàng đột nhiên cười một tiếng, không đợi Lâm Hoài phản ứng, môi đã áp lên.
Toàn thân Lâm Hoài như có một dòng điện chạy qua.
Đây là hôn sao, Lâm Hoài đầu óc tê dại nghĩ, cậu lại còn hôn một người đàn ông khác.
Vu Hàng v**t v* khuôn mặt cậu, như thể trách cậu không chuyên tâm, cắn nhẹ vào môi cậu. Lâm Hoài khẽ "hừ" một tiếng, Vu Hàng ghé sát lại, mũi chạm mũi, nói: "Có phải chưa từng hôn ai không?" anh m*t lấy đầu lưỡi của Lâm Hoài, nói lúng búng, "Mở miệng ra, học theo anh là được."
Lâm Hoài không biết hôn, nhịp điệu hoàn toàn do Vu Hàng dẫn dắt. Vu Hàng chắc là đã uống rượu mới đến đây, Lâm Hoài ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong miệng anh, say người. Vu Hàng dùng đầu lưỡi lướt qua lưỡi Lâm Hoài, môi áp sát, Lâm Hoài ngứa ngáy vô cùng, lưỡi tê dại không nghe lời. Hai tay cậu vòng qua eo Vu Hàng, mất kiểm soát liền muốn thuận theo đi xuống, Vu Hàng đưa tay bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cậu, không nhịn được cười, còn chưa buông môi Lâm Hoài ra, lúng búng nói: "Chưa biết đi đã đòi bay, muốn sờ ông đây bao lâu rồi?"
Lâm Hoài như mất ý thức, nheo mắt nhìn Vu Hàng, trước mắt như pháo hoa ngày Tết nổ tung. Cậu vô tình cựa quậy, Vu Hàng dùng chân đè lên, cậu không thể cử động.
Tiếng nước bọt dính vào nhau vang lên, những giọt mồ hôi trên trán Vu Hàng rơi xuống, rơi xuống trán Lâm Hoài. Vu Hàng đưa tay lau đi, tiện thể di chuyển môi, không nặng không nhẹ cắn lên nhân trung của Lâm Hoài, m*t đi những giọt mồ hôi li ti trên đó, sau đó phát ra một tiếng thở thỏa mãn trầm thấp từ cổ họng.
Vai Lâm Hoài hơi run lên, hơi thở nóng hổi của Vu Hàng phả vào da thịt cậu. Môi anh nóng hổi và khô ráo, cọ xát vào môi cậu có một cảm giác kh*** c*m, lực không lớn, đôi tay thô ráp ở hai bên má, ôm chặt lấy cậu. Lâm Hoài chỉ có thể nhắm mắt hoặc đối diện với người ta.
Vu Hàng hơi thở không ổn định nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã sớm mơ màng của Lâm Hoài, hạ thấp giọng: "Tiếng lớn quá, đánh thức người ta dậy bây giờ."
Lâm Hoài như vịt lặn xuống nước đột ngột mở mắt ra, miệng vẫn còn mở, nghe thấy tiếng ngáy mới biết lại bị Vu Hàng lừa. Vu Hàng đỡ mặt cậu lên, trong mắt mang theo nụ cười tinh quái, lại đè lên: "Ừm, chưa tỉnh, tiếp tục."
Chỉ có Đại Hoàng tỉnh dậy, vẫy đuôi, đi vòng quanh, rê.n rỉ. Tính ra, nó cũng đã đến tuổi tìm vợ rồi.