Sóng Lúa - Hựu Diêm

Chương 15

Ngày hôm đó Vu Hàng không gọi điện, Lâm Hoài cũng không gọi cho anh. Đêm hôm trước anh còn hỏi Lâm Hoài không có việc gì thì không được gọi à, khiến tim Lâm Hoài đập thình thịch.

Lâm Hoài cứ chốc chốc lại liếc nhìn chiếc điện thoại bàn trong nhà, nó như bị hỏng, đến một tiếng chuông cũng không reo. Lâm Hoài đang hái rau trong vườn, lòng bực bội muốn chửi thề.

Anh không thèm gọi cho mình sao?

Trong mắt Lâm Hoài dâng lên một nỗi tủi thân, ở nơi không ai nhìn thấy, gương mặt cậu chùng xuống. Nghĩ đến Dương Mỹ Lệ, lòng lại thấy chua xót.

Thế này là sao chứ, hôn xong rồi chạy mất tiêu. Đêm hôm trước còn thân mật với mình, ngày hôm sau bạn gái cũ đã tìm đến tận cửa.

Lâm Hoài không khỏi suy nghĩ hai người họ sẽ nói gì với nhau. Dương Mỹ Lệ đến thẳng nhà Vu Hàng, nhà của Vu Hàng cậu cũng đã từng đến rồi, anh tắm cũng chẳng thèm che đậy, khe cửa rộng như vậy mà không sợ người khác nhìn thấy.

Bà Vương Tú Nga ngồi ở cửa nhặt đỗ, đeo kính lão, liếc nhìn Lâm Hoài đang hờn dỗi, nói: "Hoài ơi, nước trong nồi sôi rồi."

Lâm Hoài "ừm" một tiếng, bưng chiếc giỏ tre từ vườn rau ra, đi vào bếp thì nghe thấy bà Vương Tú Nga hỏi: "Cậu bạn kia của mày còn đang gặt lúa à? Lúc nào gọi người ta qua đây chơi."

Lâm Hoài đổ đầy nước sôi vào phích, thả mì vào nồi, giọng buồn bã: "Anh ấy bận lắm, không có thời gian đâu."

Bà Vương Tú Nga: "Lần trước nghe ý nó, nó không thường ở nhà, có phải là đợi gặt xong vụ này là đi luôn không?"

"Vẫn nên liên lạc nhiều vào, mày xem, mày cũng chẳng có anh chị em nào để trông nom lẫn nhau, sau này có việc gì nó còn giúp đỡ mày được. Mẹ thấy thằng bé đó không tồi, mày cũng đừng có keo kiệt."

Lâm Hoài mặt không biểu cảm rửa rau, thái rau, nói: "Chỉ là mới quen lúc gặt lúa thôi, qua một thời gian là cắt đứt liên lạc ấy mà."

Bà Vương Tú Nga dù sao cũng hơn Lâm Hoài hai mươi năm tuổi đời, đặt rổ đỗ xuống đất: "Hai đứa bây giận dỗi nhau phải không?"

Mặt Lâm Hoài sững lại, cụp mắt xuống: "Bọn con giận dỗi gì chứ."

Bà Vương Tú Nga: "Đúng, đừng giận dỗi. Mẹ mày cả đời toàn cãi nhau với người này, tranh chấp với người kia, cuối cùng cũng có được gì đâu."

Bà lại bắt đầu kể chuyện xưa. Lâm Hoài vừa xào rau, nấu mì, châm lửa, vừa nghe bà kể không biết bao nhiêu lần về chuyện bà bị gả đổi. Không phải là không thương bà, mà thực sự là nghe quá nhiều lần đến mức chai sạn rồi.

Lâm Hoài kéo ống bễ, lửa củi cháy bùng bùng, khẽ thở dài.

Bữa cơm ăn không có mùi vị gì. Trước đây lúc làm việc, Lâm Hoài có thể ăn hai bát cơm, mấy ngày nay chỉ ăn được một bát. Lúc ăn cơm, bà Vương Tú Nga còn đánh giá Lâm Hoài, nói dạo này cậu vừa đen vừa gầy đi.

Lâm Hoài gắp rau, nói: "Con trước giờ có trắng đâu."

Bà Vương Tú Nga gắp mì, lại đồng tình: "Bạn của mày trắng hơn mày, nhìn là biết."

Lâm Hoài đặt đũa xuống, không ăn nổi nữa.

Bà Vương Tú Nga không biết tình hình, tiếp tục nói: "Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Sao cũng chưa lấy vợ?"

Lâm Hoài đứng dậy dọn bát đũa, mang chỗ đỗ còn thừa cho gà vịt ngan ngỗng ăn, không vội vào nhà, dựa vào tường nhìn chúng ăn.

Bà Vương Tú Nga: "Sao mà không vội, bố mẹ nó cũng không vội hay sao?"

Bà Vương Tú Nga: "Mẹ thì sắp sốt ruột chết rồi, tâm nguyện cuối cùng của đời này là được thấy mày yên bề gia thất, có vợ có con."

Lâm Hoài tay cầm bát sứ, đứng ngoài tường nghe bà Vương Tú Nga lải nhải. Một con vịt lắc lư thân mình nhảy vào chậu nước, con vịt này chải lông cho con vịt kia, cái mỏ bẹt ngậm nước không ngừng xoay cổ rưới lên lông của con vịt nọ, vui vẻ kêu "cạp cạp" hai tiếng, khiến Lâm Hoài càng thêm khó chịu.

Cậu trở về nhà, để ngoài tai những lời của bà Vương Tú Nga, qua loa vài câu rồi khiêng một chiếc giường ván ra cổng ngủ. Cơm tối ăn xong trời còn chưa tối hẳn, hơn bảy giờ vẫn còn hơi sáng. Lúc này muỗi hoa, ve sầu bắt đầu xuất hiện, muỗi đốt khiến Lâm Hoài không chịu nổi, lại lười vào nhà lấy đồ, liền kéo chăn lên, trùm kín người.

Ánh sáng lọt qua lớp chăn mỏng, Lâm Hoài vã mồ hôi, hơi thở trở nên dồn dập. Cảm giác này khiến cậu nhớ lại lúc Vu Hàng đến gần, cũng là thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi.

Bàn tay rộng lớn của Vu Hàng đặt sau eo cậu, cơ thể dán chặt không một kẽ hở, mùi hương trên người Vu Hàng, cảm giác khi Vu Hàng v**t v* cậu, khoảnh khắc đó như thể hồn lìa khỏi xác, bay đến chín tầng mây.

Còn có cả đùi của Vu Hàng, săn chắc và cứng rắn.

Lâm Hoài bị tấm chăn này làm cho ngạt thở, mồ hôi trên trán chảy vào mắt, như bị ong chích. Giữa tiếng ve sầu inh ỏi, Lâm Hoài trốn trong góc nhỏ của mình, bàn tay đưa xuống dưới.

Cậu không kìm được nhíu mày, nhắm mắt lại muốn cảm nhận cho kỹ sự khác biệt giữa lần trước và lần này, là lòng bàn tay khác nhau hay là kỹ thuật có sự khác biệt.

Vị trí vết chai trên tay Vu Hàng không giống của cậu, độ dày cũng khác. Quan trọng nhất là lúc này bên tai Lâm Hoài không có giọng nói của Vu Hàng, thứ giọng khàn khàn hung dữ, trầm ấm quyến rũ đó.

Xong việc, Lâm Hoài kéo tấm chăn xuống, chỉ che nửa người dưới. Không khí trong lành lập tức ùa vào lồng ngực, cảm giác giống hệt như lúc cùng Vu Hàng đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước.

Cậu khẽ th* d*c, ánh mắt và vẻ mặt không mấy thỏa mãn, lồng ngực phập phồng, muỗi lại vo ve đến đốt cánh tay cậu.

Lâm Hoài mở mắt nhìn bầu trời đang dần tối sầm trên đầu, lấy tay che mắt, khẽ gọi một tiếng: "Vu Hàng."

Nhưng đêm hôm đó, Vu Hàng không hề xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Sáng hôm sau, Lâm Hoài tỉnh dậy, đầu óc mơ màng, lảo đảo ngồi dậy.

Sương sớm còn chưa tan, đọng trên những ngọn cỏ ven đường, đi qua sẽ làm ướt mắt cá chân. Lâm Hoài cắt vài nắm cỏ ném cho đàn ngỗng vịt, lại trộn thức ăn, thay nước cho chúng, sau đó mới chuẩn bị bữa sáng.

Bà Vương Tú Nga vừa uống cháo kê vừa nói đêm qua điện thoại reo mấy tiếng, bà lại không biết gọi lại.

Lâm Hoài sững lại, nuốt vội miếng cơm, chỉ "ừm" một tiếng, nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi đi rửa bát đĩa. Bà Vương Tú Nga còn thúc cậu đi xem ai gọi, mau gọi lại cho người ta.

Lâm Hoài chậm rãi lau bát, không vội: "Có việc thì đã gọi lại rồi, không gọi tức là không có việc gì."

Bà Vương Tú Nga mắng cậu một câu "đồ bướng bỉnh", Lâm Hoài nhận lấy, bướng đến cùng, đợi đến khi không còn việc gì để làm mới rửa tay đi vào nhà trong xem.

Lâm Hoài bấm nút xem lại, trên màn hình hiện ra một dãy số điện thoại di động. Khóe miệng cậu lập tức cong lên, rồi lại nén lại, giả vờ như không có chuyện gì, quay người dắt xe bò đi bán lúa mì.

Bà Vương Tú Nga ở phía sau gọi với, hỏi sao không gọi lại cho người ta. Lâm Hoài dắt dây thừng bò ra cửa, nói: "Đợi con về."

Bà Vương Tú Nga không hiểu cậu đang làm gì, tự mình loay hoay trước chiếc điện thoại bàn một lúc lâu cũng không biết làm thế nào, cuối cùng đặt ống nghe xuống, lẩm bẩm chửi mấy câu.

Lâm Hoài dắt bò đi, trên xe kéo theo mười mấy bao lúa mì, mặt vẫn như hôm qua, nhưng mắt lại ngấn nước.

Số lúa mì chở phía sau đều là loại không ăn được, đành phải bán đi. Hầu hết các nhà đều như vậy, lựa ra những hạt lúa mì không ăn được, những hạt đã nảy mầm hoặc bị mốc, màu không vàng óng mà xám xịt, có cho lợn ăn chúng cũng chê. Đem bán tự nhiên cũng không được giá.

Trước cửa kho lương thực đã có người chờ sẵn. Kho lúa mì này không phải là nơi thu mua chuyên nghiệp, chủ kho tên là Hàn Triết, là một hộ trồng lúa có tiếng ở địa phương. Ông không chuyên làm nghề này, nhưng nông dân mấy làng xung quanh phần lớn đều mang lương thực đến đây bán.

Sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, Lâm Hoài kéo xe lương thực đến bên cạnh, chờ người phía trước bán xong.

Hàn Triết lấy máy đo độ ẩm lúa mì ra, c*m v** bao lúa, nhìn con số liền nhíu mày nói: "Lúa mì của bác, để thêm mấy ngày nữa là hỏng hết," ông đưa cho người ta xem, "Bác xem đi, độ ẩm cao thế này, tôi không thể mua giá cao cho bác được."

Người bán lúa nghe vậy mặt liền xị xuống, vốc một nắm lúa mì từ trong bao ra, nói: "Sao lại không được chứ, ông đo lại xem, nhìn màu sắc đẹp thế này cơ mà."

Hàn Triết lại cắm đầu dò sang một bên khác, lấy ra cho ông ta xem: "Đã ba mươi lăm phần trăm rồi bác ạ, bác không tin thì nhờ cậu thanh niên phía sau xem giúp, người ta không thể lừa bác được đâu."

Nói rồi ông đưa máy đo cho Lâm Hoài ở phía sau. Lâm Hoài vốn chỉ nghe loáng thoáng, đột nhiên bị gọi như vậy, liền liếc nhìn con số. Bác trai kia ánh mắt tha thiết nhìn cậu, hỏi: "Thế nào hả cậu?"

Lâm Hoài cười, nói: "Đúng con số này đấy bác ạ, không lừa bác đâu."

"Đấy bác xem," Hàn Triết quay người lại, "Năm nay khó khăn, số lúa mì này ngày trước tôi còn không thèm lấy. Các bác vất vả kéo đến đây tôi lại không nỡ không thu. Bác xem bên kia," ông chỉ vào cổng kho lương thực, "Toàn bộ chất thành một đống, toàn mùi hèm rượu. Tôi mua giá cao về thì bán cho ai, chẳng phải lỗ vốn sao."

"Lại không có điều kiện sấy, tôi cũng chỉ có thể trải ra đất phơi thôi."

Hàn Triết lấy máy tính ra bắt đầu tính toán, bác trai thở dài thườn thượt, quệt mắt: "Cả năm của tôi trông cả vào đám lúa mì này, cuối cùng đến vốn cũng không thu lại được."

Lâm Hoài nhìn ông gần như không còn tóc, da đầu lộ ra, dù vậy cũng đã bạc trắng một mảng, ngay cả râu cũng bạc. Ông đi bán lúa bằng chiếc xe ba bánh nhỏ, một chuyến chỉ chở được hai, ba bao.

Ánh mắt Hàn Triết thoáng dao động, ông dỡ số lúa mì trên chiếc xe ba bánh của ông ta xuống, hỏi: "Nhà không có ai à?"

Bác trai chắp tay sau lưng: "Chỉ còn lại mình tôi thôi, tám mươi hai rồi, một lão già vô dụng."

Lâm Hoài và những người khác nghe xong đều thấy xót xa. Hàn Triết tính tiền xong, đưa cho ông, nói: "Bác ơi, tiền bác đếm lại đi, cất cho cẩn thận."

Bác trai thấm nước bọt đếm từng tờ, đếm đi đếm lại rất nhiều lần, nhìn những tờ giấy bạc, cất vào túi đeo hông rồi lắc đầu, lái xe ba bánh đi.

Hàn Triết quen Lâm Hoài, đã trồng lúa bao nhiêu năm rồi, cũng là quen biết ở ngoài đồng. Ông nhìn về phía số lúa mì của Lâm Hoài, hỏi: "Năm nay cảm thấy thế nào?"

Lâm Hoài lắc đầu: "Không ra sao cả, trận mưa này, đúng vào mùa gặt."

Hàn Triết theo lệ đo độ ẩm của lúa mì, nói: "Nếu không sao gọi là mưa làm thối đồng. Chắc sau này còn mưa nữa, phía Bắc còn lúa mì chưa gặt, người ta khóc hết nước mắt."

"Hai mươi phần trăm, phơi cũng được, nhưng vẫn còn thiếu một chút, không bán được giá cao đâu."

Hàn Triết nói.

Lâm Hoài cười khổ: "Lúc này còn cần giá cao làm gì, bán được là tốt rồi."

"Bác thu của cháu, cuối cùng vẫn là bác phơi ở đây, không khác gì nhau," Hàn Triết lại đo những bao khác, sau đó đưa lên cân, "Khó khăn quá."

Lâm Hoài hỏi ông: "Không phải đã có tiền trợ cấp, nói là đầu tư máy sấy gì đó sao ạ?"

Hàn Triết liếc cậu một cái, cười: "Có chứ, nhưng chỉ giải quyết được cái khó trước mắt, không cứu được những thứ đã thối ngoài đồng và những hạt đã nảy mầm."

Lâm Hoài không nói gì, lòng đầy tâm sự.

"Bên mình còn đỡ, mấy hôm trước có một chiếc máy gặt được, mấy thị trấn phía Bắc không có, nhiều lúa mì đen kịt ngoài đồng, đúng là năm xui xẻo. Cháu nói xem, nếu không mưa, nếu mấy hôm trước đường cao tốc không xảy ra sự cố, thì đã là một năm bội thu rồi."

"Cháu tự tính lại xem, sổ sách có sai không, tính sai rồi mang về nhà bác không nhận đâu."

Hàn Triết đưa hóa đơn và máy tính cho Lâm Hoài xem.

Lâm Hoài liếc nhìn, thầm tính trong đầu một lượt, sau khi đối chiếu sổ sách liền nhận tiền. Cậu chào Hàn Triết một tiếng rồi định đi, còn chưa kịp dắt bò quay đầu, Lâm Hoài đã nhanh mắt nhìn thấy Vu Hàng đang ngồi trên ghế lái xe ba bánh, nhìn chằm chằm vào mình, không biết anh đã nhìn bao lâu.

Cũng chỉ mới một ngày không gặp, Lâm Hoài gặp lại Vu Hàng có một cảm giác không quen khó tả, không thể đối diện với Vu Hàng bằng một tâm trạng bình thường, cũng không biết nên nói gì, dù sao giữa hai người họ đã có thứ gì đó thay đổi.

Lâm Hoài nắm chặt dây thừng bò, định đi nhanh, nhưng không đi được, vì Vu Hàng dừng chiếc xe ba bánh lại, sải bước chân dài đi còn nhanh hơn Lâm Hoài.

Vu Hàng kéo áo cậu, ánh mắt bất mãn: "Em làm sao thế, mấy lần rồi thấy anh mà không nói tiếng nào?"

Lâm Hoài ngước mắt nhìn anh, nuốt nước bọt, ngây người ra vẫn không gọi được tên anh.

Vu Hàng nhìn xung quanh, kéo cậu ra sau một gốc cây lớn, hai tay khoanh lấy cậu: "Hôm qua gọi điện sao không nghe?"

Còn dám nhắc đến hôm qua, Lâm Hoài dùng ánh mắt trách móc, lúc này mới nói được thành lời: "Ngủ quên không nghe thấy."

Vu Hàng một tay véo cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu nhìn mình, vẻ mặt nghi ngờ.

Hai người nhìn nhau, một ánh mắt lảng tránh, một ánh mắt áp đảo. Vu Hàng đột nhiên hỏi cậu: "Có phải hối hận rồi không?"

Lâm Hoài không hiểu anh đang nói gì, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Em hối hận cái gì chứ," cậu nhớ lại chuyện Dương Mỹ Lệ hỏi đường hôm qua, giọng chua loét, "Anh mới là người hối hận, hối hận vì đã chia tay người ta."

Vu Hàng sững lại, sau đó phản ứng lại, đôi mắt đen ánh lên nụ cười. Anh ôm lấy mặt Lâm Hoài, hôn mạnh một cái, rồi nói với Lâm Hoài đang ngây người một cách hung dữ: "Đợi anh bán xong lúa mì rồi cùng đi, đừng có chạy lung tung."

Lâm Hoài sờ môi, nơi bị hôn cùng với ngón tay nóng rực. Cậu dựa vào thân cây phía sau, cảm giác như có con chim gõ kiến đang gõ vào cây, tiếng "cốc cốc" vang lên.

Cậu ngẩng đầu lên, ngoài những tán lá xanh và bầu trời lộ ra, không còn gì khác. Lâm Hoài ôm ngực, hóa ra đó là tiếng tim đập của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment