Sóng Lúa - Hựu Diêm

Chương 9

Lâm Hoài không rời đi, cũng chẳng tìm một bóng râm, cậu cứ đứng mãi ở đầu bờ ruộng, dõi mắt theo Vu Hàng lái chiếc máy gặt đi từ đầu này đến đầu kia của thửa ruộng. Biển lúa vàng óng ả cứ thế bị cuốn vào, đập dập trong guồng máy, rồi tuôn ra thành những mảnh rơm vụn.

Cái nắng gắt gao như thiêu như đốt. Vì lao động dưới trời nắng đã lâu, gương mặt Lâm Hoài lúc nào cũng trong trạng thái đen sạm ửng đỏ, khác hẳn với màu da ở những vùng khác trên cơ thể.

Vu Hàng hét lên điều gì đó từ trên máy, nhưng tiếng máy gặt quá lớn khiến Lâm Hoài chẳng thể nghe rõ. Cậu cũng dùng âm lượng tương tự để hỏi lại anh nói gì, chỉ thấy anh đưa tay chỉ về phía xa, rồi lại quay đầu máy đi mất.

Lâm Hoài quay đầu lại, thấy phía sau có hai gốc cây, dưới bóng cây có mấy người đang tránh nắng, ai nấy đều nheo mắt nhìn ra cánh đồng lúa, nóng nực nhưng cũng đành chịu.

Lâm Hoài không đến đó, cũng chẳng biết có sợi gân nào trong đầu bị chập hay không mà cứ cố chấp, ngây ngốc đứng ở đầu bờ ruộng, mặt bị nắng hun cho đỏ bừng, nhất quyết phải đợi cho bằng được máy gặt xong.

Những thửa ruộng mì mênh mông ấy tựa như đại dương của Vu Hàng, chiếc máy gặt là con thuyền của anh, còn Lâm Hoài đứng nơi đầu bờ ruộng, chính là ngọn hải đăng nơi bến bờ.

Lúa mì được thu hoạch từng thửa một, ruộng nhà ai người nấy thu xong rồi mới tiếp tục gặt thửa tiếp theo, nếu không sẽ dễ bị lẫn lộn, gây ra mâu thuẫn.

Lâm Hoài nhìn mặt trời trên cao khuất sau tầng mây, bầu trời bỗng chốc tối sầm lại, nhưng nhiệt độ vẫn cao, nóng đến ngạt thở. Trời lúc âm lúc quang, nhưng không giống như sắp mưa, chỉ âm u một lúc rồi lại hửng nắng.

Lâm Hoài đưa mu bàn tay quệt mồ hôi, thấy Vu Hàng ở phía xa vẫy tay với mình. Cậu biết là đã gặt xong, liền cầm bao phân bón vội vàng chạy về phía đó.

Vu Hàng tắt máy, từ trên xe nhảy xuống. Lâm Hoài thoáng thấy bắp chân anh vẫn còn sưng phù.

Cả hai đều đang nóng, nói một câu cũng khó. Vu Hàng vẫy tay, rồi nhận lấy bao phân bón từ tay Lâm Hoài, giọng khàn khàn nói: "Gặt xong thửa nhà cậu tôi nghỉ một lát, lát nữa có người đến gặt tiếp."

Những hạt lúa đã được tuốt sạch trấu ào ào đổ vào bao. Lâm Hoài giữ miệng bao, cứ đầy một bao là lại dùng sợi dây trong túi buộc chặt, thắt nút chết rồi quẳng xuống đất.

"Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không?"

Lâm Hoài hỏi anh.

Vu Hàng miệng ngậm một sợi dây, nghiến răng chuyển bao lúa sang một bên, lau mồ hôi, cười nói: "Cậu cũng đã ăn đâu."

Mấy ngày thu hoạch này bận tối mắt tối mũi, đừng nói là ăn cơm, uống được một ngụm nước cũng là tranh thủ từng giây từng phút.

Lâm Hoài cúi đầu tiếp tục giữ bao, nhíu mày không biết đang nghĩ gì. Vu Hàng quay đầu nhìn cậu một cái, rồi đưa tay phủi đi những vụn rơm vương trên tóc cậu. Chỉ một hành động nhỏ như vậy thôi mà đã khiến Lâm Hoài giật mình, suýt nữa thì đánh rơi bao lúa đang đỡ dở.

Vu Hàng đưa cho cậu xem: "Trên đầu cậu có cái này, lát nữa về nhà lau đi nhé, nghỉ một lát rồi hẵng phơi lúa."

Lâm Hoài ngẩng đầu nhìn lên đầu và người anh, thứ này trên người ai mà chẳng có, đặc biệt là Vu Hàng, trông chẳng khác nào vừa lăn một vòng dưới ruộng. Chiếc áo ba lỗ màu đen đã bạc phếch đi, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa. Mồ hôi làm ướt đẫm cả áo, dính chặt vào người Vu Hàng, để lộ ra từng đường nét trên cơ thể anh.

Vu Hàng vẫn mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình, và vùng mông cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Khi anh quay lưng đi, Lâm Hoài vừa hay có thể nhìn thấy, không chỉ thấy rõ hình dáng, mà đến cả đường viền của chiếc q**n l*t bên trong cũng hiện ra. Đó là vì anh đã ngồi quá lâu, mồ hôi lại dính, nên phía trước mới không bị lộ liễu như vậy.

Lâm Hoài không cố ý nhìn, chủ yếu là vì trước đó đã vô tình thoáng thấy, và cứ mãi không quên được trong đầu. Bây giờ nó lại hiện ra quá rõ ràng, ánh mắt cậu bất giác bị hút về phía đó. Càng nhìn, tim Lâm Hoài lại càng đập loạn nhịp. Cũng may là mặt cậu vốn đã bị nắng hun cho đỏ bừng, giờ có nóng rực lên nữa cũng chẳng ai nhận ra.

"Vâng," Lâm Hoài đáp lại, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, "Lát nữa tôi về kéo xe ra chở về, trưa phơi ra sân."

"Kéo xe làm gì," Vu Hàng không quay đầu lại, nhấc bổng bao phân bón như nhổ củ cải đặt sang một bên, thở hổn hển mấy hơi, "Lát nữa tôi chở về cho."

Lâm Hoài định từ chối, lại nghe anh nói: "Cái thân hình nhỏ bé của cậu ấy à, trước đây làm việc thế nào vậy? Có đủ sức không?"

Đây cũng không hẳn là một câu hỏi, vì giọng điệu của anh chẳng mang chút nghi vấn nào.

Sức của Lâm Hoài không hề nhỏ. Cậu là người đã xuống đồng từ năm mười mấy tuổi, không có chút sức lực thì làm sao trồng nổi mười mẫu ruộng của nhà và bao nhiêu là rau trong vườn, rồi cả một đàn gà vịt ngan ngỗng ở ngoài, gánh nước, trừ sâu, vác bình thuốc, trộn thức ăn, nấu cơm, phun thuốc trừ sâu, có thể bận rộn từ sáng đến tối.

Chỉ là cậu trông không béo, những lúc không phải mùa vụ, vẻ ửng đỏ trên mặt dần lặn đi, trông lại có vẻ thanh tú và yếu đuối.

"Tôi... Tôi có sức mà, Anh Hàng."

Lâm Hoài nhỏ giọng nói.

Lời này nghe thật quen tai, lần đầu tiên hai người gặp nhau, Lâm Hoài cũng đã nói với Vu Hàng như vậy, lúc đó Vu Hàng đang giúp cậu vác xe đạp.

Tay Vu Hàng dính đầy bụi đất, giơ lên rồi lại hạ xuống, khóe miệng nở một nụ cười đểu cáng: "Có sức thì để dành mà dùng. Cậu ở đây đợi mấy phút, tôi đưa cậu về."

Nói xong, anh liền chạy đi. Hơi nóng lơ lửng trong không khí, nhìn người cũng không rõ. Lời của Lâm Hoài nghẹn lại trong cổ họng, từ xa chỉ thấy được cặp mông săn chắc, đầy đặn của Vu Hàng bị chiếc quần bó chặt theo từng chuyển động, bên trên là vòng eo được chiếc áo ba lỗ bao bọc, bên dưới là đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Phải công nhận, dáng chạy ấy thật là hăng.

Bình Luận (0)
Comment