Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng

Chương 18

Lúc ra ngoài, thực ra An Lương không tiện nói, đây là lần đầu tiên anh đi chợ cùng người khác. Đám bạn anh có cũng như không, chỉ biết há miệng đợi ăn. Theo như đám ấy, cá chỉ cần vớt ra khỏi nước là thành canh cá cay, quá trình mua cá mổ cá nấu cá đều không tồn tại. Vì thế lần nào An Lương cũng phải tự đi chợ mua đồ về nấu cho cả đám ăn.

Tuy nhiên thực ra anh rất thích đi chợ, thích những nơi ngập tràn khói lửa nhân gian một cách vô cùng bình dị như vậy. Có người cò kè mặc cả với chủ tiệm, có người mắng chủ tiệm cân điêu, có người nhặt từng mớ rau xanh biếc ướt sũng tỉ mỉ lựa chọn dưới ánh đèn, tất cả những điều bình thường, nhỏ nhặt, thậm chí hơi chợ búa phố phường ấy, đều là nền tảng thiết yếu chống đỡ cuộc sống vui vẻ của An Lương.

Anh và Tần Hoài cùng đến nơi này, chính là tự vạch cho mình một góc nhỏ bình yên vững chãi giữa khói lửa nhân gian huyên náo sặc sỡ. Góc nhỏ chỉ dành cho anh và Tần Hoài, là chốn an toàn, là nơi trú ẩn hiếm hoi của anh giữa thế tục vô lường.

An Lương không phải người biết mặc cả, ngoài dự đoán của anh, Tần Hoài cũng không biết mặc cả. Anh cứ tưởng Tần Hoài lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, chắc phải quen thuộc với phố chợ hơn anh. Nhưng hóa ra cả hai đều có sao mua nấy, da mặt còn mỏng hơn cả tờ tiền.

Kiểu người như vậy rất được yêu thích ở chợ và quán xá vỉa hè, bởi vì họ không bao giờ mặc cả, cũng sẽ không lựa rau kỹ đến mức dập héo của người ta. Bởi vậy chuyến đi chợ lần này của An Lương và Tần Hoài đặc biệt thuận lợi, đi tới đâu cũng được niềm nở đón chào.

Bầu không khí thoải mái vui vẻ kéo dài đến tận khi An Lương và Tần Hoài quay về bên chiếc Ducati, lúc đó An Lương mới sực nhận ra, tiền đi chợ chuyến này còn đắt hơn rất nhiều so với đặt hàng ở Hema Tiên Sinh. Tần Hoài trả tiền từ đầu tới cuối, bấy giờ An Lương mới phát hiện, anh hơi ngại, kín đáo rút điện thoại gửi phong bì hai trăm đồng cho Tần Hoài.

Tần Hoài đang tháo mũ bảo hiểm, thấy điện thoại reo, cậu lấy ra xem rồi nhoẻn miệng cười, “Bác sĩ An đừng khách sáo với em mà.”

Cậu gửi lại phong bì cho An Lương, “Không sao đâu.”

An Lương vẫn thấy ngại, “Quá nửa chỗ này là mua cho Trần Kỳ và Chu Văn Dã, bạn tôi đến ăn cơm, sao lại để em trả tiền được?”

Tần Hoài chia đồ ăn thành hai phần rất cân đối, treo lên hai bên tay lái Ducati, vỗ vỗ yên sau, “Bạn anh cũng là bạn em mà, bác sĩ An phân biệt thế làm gì? Lên xe về thôi.”

Lúc ngồi trên xe, An Lương không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của mình, hơi ấm như con thú nhỏ giấu hết móng vuốt, cuộn tròn trong lòng anh thành trái banh lông mềm mại.

Anh ôm eo Tần Hoài, tự nhủ lần sau Tần Hoài hỏi có muốn làm bạn trai cậu hay không, nhất định anh sẽ đáp lại bằng câu khẳng định.

Ngoài miệng cứ bảo cho Trần Kỳ ăn chân giò mụ nội gã, nhưng An Lương đâu thể đào mộ bà nội Trần Kỳ lên xào. Mắng thì mắng, thực ra An Lương vẫn ngoan ngoãn mua cá và mề theo yêu cầu của Trần Kỳ.

Xử lý cá và mề đều phức tạp, Tần Hoài vừa vào cửa đã quen tay xách hai túi đồ ăn ra bồn nước rửa sạch. An Lương khoanh tay đứng sau lưng nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng tìm lấy củ gừng, giúp cậu thái gừng thành sợi.

“Anh ra phòng khách ngồi đi, em làm một mình được rồi.” Tần Hoài đang bận bịu, tranh thủ ngước lên nhìn An Lương, “Vài món thôi mà.”

“Sao được!” An Lương bỏ gừng đã thái sợi vào chiếc đĩa nhỏ, đưa đến bên cạnh Tần Hoài, “Đầu bếp Tân Đông Phương còn cần học trò yểm trợ nữa là, huống hồ tôi rất thích được ở gần em.”

Anh nói câu này khiến Tần Hoài phải ngoái lại, giữa ánh nắng chiều thu Trùng Khánh ấm áp ôn hòa, Tần Hoài dịu dàng cười với An Lương. Ánh nắng tô điểm khuôn mặt cậu, khiến cậu đột nhiên có vẻ mong manh lạ thường.

Hai người đang bận bịu trong bếp, điện thoại của Tần Hoài chợt reo lên. Hai tay cậu đang cầm bó rau ướt sũng, bèn nói với An Lương, “Lấy giúp em điện thoại được không?”

An Lương giúp cậu rút điện thoại khỏi túi, đang định thay cậu từ chối cuộc gọi, nhưng ba chữ “Luật sư Mã” trên màn hình khiến anh thoáng chần chờ. Tần Hoài cũng nhìn thấy, nhẹ giọng nói, “Bật loa ngoài giúp em.”

An Lương lắc đầu, áp điện thoại vào tai Tần Hoài, “Em nghe đi, tôi giữ cho.”

Tần Hoài chưa kịp nói thêm, cuộc gọi đã được nhận. Chẳng biết luật sư Mã bên kia nói những gì, Tần Hoài khẽ nhíu mày, “Bà ấy nhất quyết phải thế đúng không?”

Một lát sau, Tần Hoài im lặng thở dài, “Được rồi, cứ vậy đi, cảm ơn luật sư Mã.”

Sau khi dập máy, vẻ mặt Tần Hoài không được vui, An Lương cẩn trọng hỏi, “Sao thế? Chuyện của ba em đúng không?”

Tần Hoài lắc đầu, “Cũng không hẳn… Là Thường Cầm, bà ấy muốn đưa con trai đến nghe tòa phúc thẩm với tư cách là gia quyến của người bị hại.”

An Lương không nắm rõ về phương diện pháp lý, nhưng anh cảm giác có gì đó không ổn, “Sao bà ta lại muốn đến?”

Tần Hoài lau khô nước trên tay, cầm lấy đĩa gừng An Lương đã thái sợi, “Muốn đến thì cứ đến, dù sao cũng là người nhà.”

Cậu còn chưa kịp đặt đĩa gừng xuống, Chu Chi Tuấn lại gọi Wechat tới. Tần Hoài bất đắc dĩ nghe máy, “Thầy ạ?”

Giọng Chu Chi Tuấn có vẻ dồn dập, “Luật sư Mã vừa gọi cho anh, mày biết chưa?”

“Rồi ạ.” Tần Hoài lên tiếng.

Hình như Chu Chi Tuấn vừa chửi bới gì đó bên kia đầu dây, An Lương không rõ lắm, nhưng anh nghe thấy câu tiếp theo của hắn, “Tiểu Hoài, lẽ ra lần trước mày đừng cản anh. Nếu không đã chẳng đến mức này.”

Tần Hoài im lặng lắc đầu, cậu đổi tay cầm điện thoại, cười xin lỗi An Lương, “Em biết anh muốn tốt cho em rồi. Nhưng em nghĩ Tần Nhất Phàm vẫn còn nhỏ, dù sao nó cũng vô tội…”

Lần này Tần Hoài còn chưa nói hết đã bị Chu Chi Tuấn cắt ngang, giọng hắn lớn đến mức An Lương nghe thấy rõ, “Nó vô tội? Mày nghĩ nó không biết những việc đó sao? Tiểu Hoài à, chỉ có mình mày coi nó là con nít thôi! Có thằng cha như thế, nó bị quả báo là đáng.”

Tần Hoài nhíu mày, dường như không muốn nghe tiếp nữa, giọng cậu rất ôn hòa, “Thầy ơi, bỏ đi. Bà ấy muốn làm gì thì cứ để bà ấy làm, đằng nào cũng đâu ảnh hưởng được nữa.”

Bên phía Chu Chi Tuấn hơi ồn ào, hình như có người đang liến thoắng gì đó, cuối cùng hắn dứt khoát tuyên bố, “Mày đừng xía vào chuyện này, để anh xử lý. Anh bảo rồi, trước đây anh chăm lo cho mày thế nào thì bây giờ anh vẫn như vậy, mày là người nhà của anh, không có chuyện người nhà bị bắt nạt mà anh lại đứng nhìn!”

Tần Hoài chưa kịp phản bác, Chu Chi Tuấn đã dập máy.

Cuộc đối thoại này chẳng vui vẻ gì, bởi vậy An Lương không dám hỏi tiếng nào. Anh vờ như không nghe thấy gì cả, “Chỗ mề này em rửa sạch chưa? Sạch rồi thì tôi ướp gia vị nhé.”

Tần Hoài im lặng đưa đĩa mề cho anh, đột nhiên nở nụ cười, vươn tay xoa đầu anh, “Anh thận trọng với em như thế làm gì? Lần đầu tiên gặp nhau, anh ngông nghênh ngang ngược lắm cơ mà? Sao lúc ấy em lại không nhận ra anh nhát gan thế này nhỉ?”

Tư thế như nựng thú cưng này khiến đáy lòng An Lương mềm nhũn, “Tôi sợ hỏi lại khiến em khó chịu. Tôi không muốn… không muốn em mất vui.”

Tần Hoài kéo anh vào lòng, để khoảng cách giữa hai người gần như không tồn tại, “Anh hỏi gì cũng không làm em mất vui được đâu, vì em thích anh mà.”

“Em thích anh mà.” Bốn chữ này như một câu thần chú, khiến pháo hoa chói lọi nổ bừng bừng trong lòng An Lương. Ngoài mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng bên trong chỉ thấy mừng vui khôn xiết, hệt như người nông dân đứng trước vụ mùa bội thu.

“Là chuyện của Thường Cầm. Thầy em không thích bà ấy, nghĩ bà ấy không có quyền chỉ tay năm ngón với em, nên mới không đồng ý để bà ấy đến tòa. Hôm sơ thẩm thầy cũng nói với em rồi, nhưng lúc đó… em không có tâm trạng nghĩ đến chuyện này, kết quả anh cũng thấy rồi đấy. Lần này phúc thẩm, luật sư Mã nhanh miệng nói với thầy là Thường Cầm cũng muốn đến, thầy sốt ruột quá nên giọng điệu mới vậy thôi.”

Về chuyện này, An Lương thật sự đồng tình với Chu Chi Tuấn, anh cũng muốn ném Thường Cầm xuống sông Gia Lăng cho bà ta trôi thẳng đến Quý Châu.

Nhưng hiển nhiên việc Chu Chi Tuấn định làm còn tàn ác hơn An Lương nghĩ nhiều, bởi vì Tần Hoài không khỏi nhíu mày, “Đôi lúc thầy em… hơi quá tay. Dù Thường Cầm và con trai bà ấy không tốt đẹp gì, nhưng dù sao cũng không gây hại quá lớn. Nếu em không ngăn cản, để thầy nhúng tay vào thì hậu quả khó đoán lắm. Có điều,” Tần Hoài tự giễu cười, “Bây giờ chắc em không ngăn được nữa.”

An Lương thầm nhủ không ngăn được càng tốt, nếu pháp luật không ràng buộc lý trí anh, anh quả thực muốn vả Thường Cầm lật mặt. Nếu hôm ấy bà ta không làm loạn trên tòa thì bây giờ nào ai biết Tần Hoài chính là con trai của Tần Thạch Minh? Sau phiên tòa còn mấy tấm ảnh bị tung lên mạng, tuy đã làm mờ nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra khuôn mặt Tần Hoài, An Lương còn giận đến nỗi up một bình luận rất dài trên Weibo chỉ trích bọn họ không có đạo đức và lương tâm nghề nghiệp. Cũng may cuối cùng mấy tấm ảnh đã bị xóa, không gây nên sóng to gió lớn gì.

Tuy nhiên chuyện này vẫn là cái gai trong lòng An Lương, hễ nhớ lại là nổi giận.

Anh vẫn đang được Tần Hoài ôm trong lòng, bèn dứt khoát hôn một cái lên sườn mặt cậu, “Đừng nghĩ nhiều, cứ để thầy em làm đi, anh Chu không phải người không biết chừng mực, em đừng lo.”

Tần Hoài nhướn mày nhìn anh cười, có lẽ cậu thấy lạ vì An Lương đứng về phía Chu Chi Tuấn. Nhưng suy nghĩ của An Lương rất đơn giản: Chu Chi Tuấn tốt với Tần Hoài như thế thì bản thân hắn cũng là người tốt rồi. Quá đơn giản, quá ngây ngô, nhưng An Lương thật sự cho là vậy.

Lúc An Lương quay đi ướp mề, Tần Hoài rút điện thoại mở Wechat, cậu nhìn khung thoại giữa mình và Chu Chi Tuấn thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gõ hàng chữ, “Cảm ơn thầy, anh ấy tin rồi.”

Chu Chi Tuấn nhắn lại rất nhanh, “Chỉ lần này thôi nhé Tiểu Hoài, em không được lừa cậu ta nữa.”

Tần Hoài nhìn câu trả lời này thật lâu, im lặng thả điện thoại xuống mặt bàn.

An Lương vô tri vô giác, vui vẻ bưng đĩa mề đã ướp gia vị quay lại chỗ cậu, Tần Hoài mỉm cười với anh.

Trần Kỳ và Chu Văn Dã có mặt lúc hơn sáu giờ chiều, Trần Kỳ chưa vào cửa đã oang oang cái mồm, “Sếp An ới!”

An Lương xoa xoa tay, chạy ra mở cửa cho cụ nội này, sợ gã tiếp tục ông ổng cho cả xóm nghe, “Đây đây, vào nhanh còn làm việc, không phụ thì không có ăn.”

Chu Văn Dã đi theo phía sau, so với Trần Kỳ, anh ta chững chạc chu đáo đến rơi lệ: Tay còn xách giỏ cherry đắt tiền tặng An Lương. Vì thế An Lương đặc biệt niềm nở nghênh đón Chu Văn Dã vào nhà, “Mời vào mời vào, ngồi phòng khách chơi nhé, đợi chút mình lấy Coca cho.”

Trần Kỳ đã mò vào bếp, trông thấy Tần Hoài đang nấu nướng thì lại rú lên, “Nhóc biết nấu cơm nữa à?”

Thấy gã này như con gà quàng quạc đảo quanh, Tần Hoài lanh tay lẹ mắt gắp một viên xíu mại nhỏ trong bát đưa cho gã, “Anh thử món này xem.”

An Lương và Chu Văn Dã thảnh thơi tán gẫu trong phòng khách, Chu Văn Dã nhìn bóng Tần Hoài trong bếp, khẽ hỏi, “Thật rồi hả?”

“Cái gì mà thật với không thật.” An Lương nhón một quả cherry lên ăn, thấy ngọt vô cùng, bèn bốc mấy quả vào cái bát nhỏ để lát nữa mang vào bếp cho Tần Hoài, “Thật chứ còn gì nữa.”

Chu Văn Dã lại không có vẻ thoải mái như An Lương, anh ta lắc đầu, “Tôi cảm giác cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Lần trước tôi về hỏi thăm thầy của Tần Hoài, anh ta từng rất nổi tiếng, đạt nhiều thành tựu khi làm đặc nhiệm, mà cậu biết cái nghề bọn tôi khó đạt thành tựu thế nào rồi đấy. Nhưng về sau anh ta bỏ nghề, mấu chốt là từ đó trở đi, quan hệ xã hội của anh ta khá phức tạp… Rất nhiều người gần gũi với anh ta có hồ sơ lưu trong hệ thống của bọn tôi.”

Đoạn này Chu Văn Dã chỉ nói lấp lửng, nhưng An Lương hiểu ý: Chu Văn Dã là cảnh sát giao thông, không tiếp xúc nhiều với hồ sơ của hệ thống cảnh sát nói chung. Còn hệ thống riêng của cảnh sát giao thông thì chỉ lưu hồ sơ của một vài đối tượng nhất định, chính là những kẻ từng phạm trọng án và đã ngồi tù. Anh ta đang nhắc nhở An Lương rằng, quan hệ giữa Chu Chi Tuấn và đám tội phạm hình sự không hề đơn giản.

Nhưng bất kể thế nào, trong quan niệm của người Trung Quốc truyền thống vẫn tồn tại cái gọi là “gần mực thì đen”. Chu Văn Dã thật sự coi An Lương là bạn nên mới cho anh biết điều này, An Lương hiểu Chu Văn Dã có ý tốt, tuy nhiên anh cũng biết Chu Chi Tuấn mở tiệm xăm hình, tiếp xúc với rất nhiều người từ các tầng lớp xã hội khác nhau, nên đôi khi cách giải quyết sự việc không được… dịu dàng cho lắm. Đó là lẽ tất nhiên, nhưng An Lương không muốn đàm tiếu về Chu Chi Tuấn với bạn bè của mình, vì vậy anh chỉ gật đầu đơn giản, “Tôi hiểu rồi.”

Chu Văn Dã nghe vậy thì mỉm cười, đẩy đẩy An Lương, “Hiểu quái gì, tôi thấy cậu chỉ háo sắc mất trí thôi. Nhưng mà nói thật, nếu bỏ qua mấy thứ phức tạp xung quanh thì cậu ấy không tệ chút nào. Cậu để ý tí là được, có chuyện gì cứ nói với bọn tôi.”

Tần Hoài từ trong bếp đi ra, tay bưng bát canh cá cay, ôn hòa nói với hai người, “Cơm chín rồi, vào ăn thôi.”Hết chương 18
Bình Luận (0)
Comment