Sông Ngầm - Tây Bắc Vọng

Chương 4

Thấy Tần Hoài không chỉ ngồi cạnh An Lương mà còn ghé vào tai anh thì thầm, đám anh em cây khế tự thấy nhiệm vụ yểm trợ đã hoàn thành, bèn quay sang dỗ dành “bạn” riêng của mình.

Để lại An Lương ở đó ngồi không xong, đứng cũng chẳng được, một chiếc salon nhỏ mà anh nhấp nhổm như trên ghế hùm.

Tần Hoài vẫn cười, ý cười của cậu dừng ở khóe miệng, nhưng không đọng lại trong ánh mắt. Khi An Lương còn đang gượng gạo chẳng biết mở lời thế nào, cậu cầm chiếc ly trên bàn rót cho mình một nửa, rót cho An Lương một nửa, “Không ngờ lại gặp bác sĩ An ở đây, không nhận ra luôn đó.”

Không nhận ra cái gì, chẳng cần nói cũng biết. An Lương đưa tay nhận ly rượu Tần Hoài rót cho mình, do dự một thoáng, “Cậu cũng…”

“Vâng.” Tần Hoài trả lời vô cùng dứt khoát, không có chút ngập ngừng, “Em cũng vậy.”

Thực ra An Lương có nhiều chuyện muốn hỏi, anh muốn hỏi ba cậu thế nào rồi, muốn hỏi tại sao Tần Hoài xuất hiện ở đây đêm nay. Ý nghĩ này đảo qua đầu An Lương mấy lần, nhưng cuối cùng anh không hỏi được câu nào cả.

Anh đâu thể túm lấy Tần Hoài trong quán bar, hỏi bao giờ ba cậu bị xét xử?

Dường như Tần Hoài hiểu anh đang nghĩ gì, cậu khẽ mỉm cười nói với An Lương, “Tối nay bác sĩ An cứ coi như lần đầu gặp em đi, những thứ khác đừng hỏi tới, được không?”

Giọng Tần Hoài không lớn, vốn phải lập tức chìm nghỉm giữa ồn ã xung quanh. Nhưng kỳ lạ thay, An Lương luôn có thể nghe thấy rõ ràng từng chữ cậu nói. Quỷ thần xui khiến, An Lương gật đầu, “Được.”

Trước đây anh đã biết Tần Hoài là kiểu anh thích. Tần Hoài tại Nhiên Thiêu tối nay lại khác hoàn toàn với Tần Hoài ban ngày anh gặp ở trại giam. Vẫn là một người thôi, nhưng Tần Hoài hôm nay mặc chiếc áo ngắn tay màu đen rất đơn giản, hé lộ hình xăm phức tạp trên cánh tay.

An Lương nhìn hình xăm nọ hồi lâu, cố gắng bắt chuyện như hai người quen ở quán bar bình thường, “Hình xăm của cậu đẹp thật.”

Tần Hoài nhìn theo ánh mắt anh, nhoẻn miệng cười, “Thầy em xăm cho đấy.”

“Thầy?” An Lương chưa hiểu ý cậu.

“Vâng.” Tần Hoài nhìn thẳng vào mắt An Lương, đáp lời rất ôn hòa, “Em vừa vào đại học đã xin nghỉ, bây giờ đang theo thầy học xăm hình.”

Đây là điều An Lương không hề nghĩ tới, khí chất của Tần Hoài tuy lãnh đạm, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống sinh viên chưa ra trường. Anh thoáng ngập ngừng, hỏi Tần Hoài, “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi hai.” Tần Hoài đáp, lại rót cho An Lương thêm chút rượu, như trước chỉ một nửa ly, lúc đưa rượu, ngón tay cậu khẽ lướt qua mu bàn tay anh, “Bác sĩ An thì sao?”

An Lương nhận ly rượu, chần chờ một lát mới nói, “Hết năm nay tôi hai mươi chín.”

Anh vốn có thể bịa ra một con số để gạt Tần Hoài như cách anh làm với rất nhiều bạn tình gặp trong bar, dù sao Tần Hoài cũng không điều tra chứng minh thư của anh. Nhưng chẳng biết tại sao, đối với Tần Hoài, An Lương không muốn nói dối.

Tần Hoài nghe vậy thì lại nhoẻn cười, lúc này ý cười đã dâng lên ánh mắt. Cậu cười rất đẹp, gần như biến thành người khác so với lúc không cười, “Bác sĩ An còn trẻ vậy mà đã là bác sĩ chính, chắc hẳn gia đình rất tự hào về anh.”

Vào lúc này, thực ra An Lương cũng không biết tâm trạng của Tần Hoài ra sao. Anh cho rằng những lời ấy chỉ là một câu khách sáo thông thường mà thôi.

Tần Hoài dứt lời thì không nói thêm nữa, ánh mắt cậu rời khỏi An Lương, rơi vào biển người huyên náo phía trước. An Lương sánh vai bên cậu, hai người ngồi quá gần, chỉ cần khẽ cử động là chạm được vào nhau.

Trước mặt An Lương chợt hiện ra một ly rượu, khác với chiếc ly vơi một nửa Tần Hoài rót cho anh, ly này đầy ắp, đầy tới sắp tràn ra ngoài.

An Lương ngước lên, trông thấy bản mặt xấu xa của Trần Kỳ, “Sếp An đừng tâm sự nữa, đêm nay sếp đã uống mấy đâu. Nào nào, sếp là ‘ngàn ly không lại con nước dài’ cơ mà, uống hết chỗ này cho tôi.”

Nếu là ngày thường, thích uống thì uống thôi, An Lương còn chưa đến mức một ly rượu Tây đã gục. Nhưng chẳng rõ tại sao hôm nay anh cứ thấy dạ dày quặn thắt từng cơn, hơi khó chịu, vì vậy thoáng do dự nhìn chiếc ly đưa tới.

Toàn bộ người trên ghế đều dán mắt nhìn anh và Trần Kỳ, khăng khăng từ chối thì không hay lắm. An Lương hít sâu một hơi, lòng thầm nói với Trần Kỳ ngày mai ta đến đập chết mi, sau đó chuẩn bị giơ tay nhận ly rượu.

Nhưng ngón tay anh còn chưa đụng tới ly đã bị cánh tay của người bên cạnh ngăn cản. Hình xăm phức tạp cầu kỳ trên cánh tay ấy như con rắn độc phun lưỡi dài, đón lấy ly rượu trước mặt An Lương.

Anh quay sang nhìn, đối diện với ánh mắt của Tần Hoài cũng đang nhìn anh, “Để em uống cho, hôm nay dạ dày anh ấy không ổn lắm.”

Sau đó, trong tiếng ồn ào của mọi người, Tần Hoài uống cạn ly rượu, còn dốc ngược ly cho tất cả cùng xem.

An Lương hơi hoảng, anh không ngờ Tần Hoài lại cản ly này thay anh, anh cũng không biết tửu lượng của Tần Hoài như thế nào. Vì vậy cuống quýt rót cho cậu một cốc nước ấm, “Mau uống nước ấm cho xuôi.”

Trần Kỳ bên cạnh hóng hớt nhiệt tình, lướt qua An Lương vỗ vỗ chân Tần Hoài, “Nhóc con khá đấy! Rất dân chơi! Sếp An nhà bọn anh cần nhóc chiếu cố nhiều rồi!”

An Lương nhắm mắt lại, cảm thấy gã Trần Kỳ này đúng là thích chõ mũi chõ miệng vào chuyện chẳng phải của mình.

Tần Hoài mỉm cười, gật đầu, “Vâng.”

An Lương đợi lúc vắng vẻ mới khẽ hỏi Tần Hoài, “Sao cậu biết dạ dày tôi không ổn?”

Âm thanh nhỏ, động tác lại thân mật quá mức. Tần Hoài nhìn khuôn mặt và bờ vai An Lương gần trong gang tấc, đột ngột vươn một tay chạm vào bả vai anh, “Vừa nãy anh che dạ dày mà, em nhìn thấy. Tối nay anh đừng uống, có rượu cứ rót cho em.”

Tần Hoài uống cạn ly rượu đầy, hơi thở khi nói chuyện thoang thoảng khiến người ta mê say. Cậu cứ ghé vào An Lương mà thầm thì, như rắn phun lưỡi, dâng tặng tất cả luyến lưu kiều diễm vào tai anh.

Trái tim An Lương đập càng lúc càng nhanh, ly rượu vừa nãy như rót thẳng vào cổ họng anh, biến thành ngọn đuốc hừng hực cháy bỏng trong thân thể anh. Bàn tay Tần Hoài vẫn nhẹ nhàng đặt trên vai anh, nửa cố ý nửa vô tình vuốt ve bả vai anh, tư thế vừa thân mật vừa xa cách.

Ngọn đuốc cuộn quanh thân thể, thông qua mạch máu xông lên đỉnh đầu anh, An Lương đột nhiên cảm thấy mất kiểm soát. Anh nhoài người nằm bên cạnh Tần Hoài, khẽ thì thầm vào tai cậu, “Vậy thì… cảm ơn cậu nhiều.”

Tần Hoài lững lờ ôm anh, nhoẻn miệng cười không đáp.

Tần Hoài nói được làm được, từ đó về sau không để An Lương uống ngụm rượu nào. Đám anh em cây khế của An Lương thấy vậy thì tổng tấn công, hết người này tới người khác thi nhau rót cho An Lương. Sau đó tất cả cùng bị Tần Hoài cản lại, cậu uống cạn không chừa lại giọt nào.

Tửu lượng của cậu rất tốt, bao nhiêu rượu như vậy mà cậu vẫn chưa say. Ánh mắt Tần Hoài nhìn An Lương vẫn trong veo ngời sáng, như bầu trời rực rỡ tinh tú dưới ánh đèn xanh lam của quán bar.

Trần Kỳ ghé vào tai An Lương bảo, “Tôi thấy cậu này được đấy, sếp An cân nhắc đi nhé?”

An Lương biết, chính anh cũng hiểu người trước mắt anh vô cùng được. Nhưng anh biết, bản thân mình không nên cảm thấy cậu vô cùng được.

Có thứ gì đó vừa xé mở một chiếc lỗ nhỏ trong lòng An Lương, nếu để thứ đó chui ra, chỉ sợ sau này không thể vãn hồi.

Lúc tan cuộc đã là hơn 3 giờ sáng, trừ Tần Hoài và An Lương, người duy nhất còn tỉnh táo là Chu Văn Dã. Bản lĩnh tự kiềm chế của anh khá tốt, ý thức pháp luật cũng cao hơn đám còn lại, “Cấm tự lái xe về! Gọi taxi nhanh, tôi phải nhìn từng người lên xe mới được!”

Vì thế mọi người lảo đảo chen chúc bên vệ đường đợi taxi. Nhà An Lương rất gần, anh định đi bộ về. Tần Hoài đứng bên cạnh anh, không lên tiếng, cũng không nhìn anh, chỉ lặng lẽ đứng dưới đèn đường, cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình.

“Còn cậu thì sao? Tôi gọi DiDi* cho cậu nhé?” An Lương vẫn nhớ nhà Tần Hoài ở khá xa Hồng Nhai Động, lái xe mất hai mươi phút. (*DiDi là ứng dụng đặt xe công nghệ tương tự Grab và Uber)

“Gọi cục c*t! Gọi gì mà gọi!” Trần Kỳ đã say bét nhè, gã so tửu lượng với Tần Hoài, ai ngờ tài nghệ chẳng bằng người ta, tự mình say ngất ngư, “Sếp An dở người hả? Nhà mình ngay mặt sau phố, phải hiếu khách chứ! Đưa em trai tôi về chơi!”

Gã uống nhiều thật, chẳng biết Tần Hoài thành “em trai” gã từ lúc nào. An Lương cảm giác gã này đúng là đụng đâu hỏng đó, thế nhưng anh vẫn ma xui quỷ khiến cất điện thoại đi, nhìn Tần Hoài đứng dưới đèn đường, “Vậy cậu có đói không? Hay về nhà tôi ăn chút gì nhé?”

Cái cớ này nghe giả trân đến nỗi Trần Kỳ tức khắc “phì” một tiếng khinh bỉ, bị Chu Văn Dã dùng cùi chỏ thọc cho.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tần Hoài cứ như vậy nhìn anh, “Vâng.”

Mãi tới lúc lấy chìa khóa mở cửa nhà, An Lương vẫn còn tự hỏi chẳng biết mình nghĩ gì, cớ sao lại đưa Tần Hoài về nhà mình.

Việc anh khá thích Tần Hoài không phải là giả, nhưng hơn ai hết, anh biết rõ thân phận của Tần Hoài và hoàn cảnh hai người gặp nhau. An Lương luôn phân định rạch ròi giữa sinh hoạt cá nhân và công việc, người dính líu đến công việc, dù xiêu lòng cách mấy, anh cũng tuyệt đối không tiến thêm bước nào.

Có điều vì Tần Hoài, hôm nay anh phá lệ. Chuyện tới nước này, An Lương chỉ có thể tự an ủi, “Dẫn cậu ấy về ăn khuya thôi mà, dù sao hôm nay mình nấu cũng nhiều món. Mình chẳng làm gì khác cả, sáng mai mình tiễn cậu ấy đi.”

Vì vậy sau khi qua quýt lừa gạt bản thân, An Lương mở cửa nhà, nói với Tần Hoài, “Vào đi.”

Trước khi đi anh không tắt đèn, lúc này cả căn phòng ấm áp ánh sáng vàng. An Lương nghiêm trang lấy dép lê cho Tần Hoài, “Cậu ngồi ở phòng khách nhé, tôi đi hâm nóng đồ ăn.”

Anh bảo mời Tần Hoài ăn khuya, thực ra là cho người ta ăn đồ thừa.

An Lương hâm lại canh khoai môn buổi trưa, múc ra bát cho Tần Hoài, lại vớt nạm bò còn thừa từ món nạm bò om cà chua, xiên vào que trúc làm thịt nướng mời Tần Hoài.

Anh bưng bát cơm và xiên thịt nướng ra phòng bếp, đang định gọi Tần Hoài tới ăn, lại thấy Tần Hoài đứng quay lưng về phía anh, ngắm nghía bức ảnh gia đình An Lương đặt trên tủ phòng khách.

Bức ảnh này anh và ba mẹ chụp vào Tết năm ngoái, chẳng rõ bà An học được ở đâu, nằng nặc bắt cả nhà mặc trang phục thời Đường, tự bà thì mặc sườn xám chụp ảnh. An Lương chẳng muốn có bất cứ quan hệ gì với quả ảnh hai lúa này, nhưng mẹ anh cứ làm mình làm mẩy bắt anh trưng bày trong phòng khách.

An Lương ngượng ra mặt, “Lại ăn thôi, tôi biết ảnh khó coi lắm, tại mẹ tôi khăng khăng bắt chụp. Cậu đừng cười!”

Vừa dứt lời, An Lương đã tự trách mình lắm miệng, mẹ Tần Hoài mất rồi, ba cũng sắp không sống nổi, mình bị cái quái gì mà nhắc đến cha mẹ trước mặt người ta?

Tần Hoài rời mắt khỏi bức ảnh gia đình, bước tới ngồi xuống bên bàn ăn, “Vâng.”

Tay nghề đầu bếp của An Lương rất tốt, anh cực kỳ tự tin về lĩnh vực này. Bởi vậy Tần Hoài ăn được một nửa, An Lương bèn hỏi, “Ngon không?”

Tần Hoài gác đũa xuống, “Ngon lắm, bác sĩ An nấu nướng giỏi thật.”

Tuy vậy nhưng chẳng rõ tại sao, nói xong câu đó, Tần Hoài không động đũa nữa. Thu dọn bát đũa xong xuôi, cậu đứng dậy hỏi, “Em đi tắm được không?”

Trước đây An Lương cũng đưa người khác về nhà, hiển nhiên anh hiểu ẩn ý của câu này. Nhưng lần đầu tiên anh không vội đáp lời, chỉ ngước lên nhìn Tần Hoài đứng trước mặt anh, “Trước khi cậu đi tắm, tôi muốn trò chuyện một chút được không?”

Động tác của Tần Hoài thoáng ngừng lại, câu mang bát đũa bỏ vào chậu rửa, sau đó quay về ngồi xuống trước mặt An Lương, “Vâng, bác sĩ An muốn hỏi em chuyện gì?”

“Đừng gọi tôi là bác sĩ An, cứ gọi An Lương đi.” An Lương dụi mắt, đã bốn giờ sáng, nhưng anh không hề thấy buồn ngủ, “Tôi không định hỏi cậu gì cả, tôi chỉ muốn trò chuyện thôi. Tôi không biết cậu đã nhận ra chưa, thực ra vừa nãy ở quán bar… Tôi cũng hơi xiêu lòng bởi cậu.”

“Em biết rồi.” Tần Hoài bình tĩnh mỉm cười, cậu ngồi cách An Lương khá xa, “Nên em mới theo anh về nhà.”

Thực ra trong lòng An Lương còn rất nhiều vấn đề, tuy nhiên anh chỉ hỏi vấn đề quan trọng nhất, “Tại sao tối nay cậu lại ở đó?”

Câu tiếp theo anh không hỏi được, nhưng chắc Tần Hoài có thể đoán được: Ba cậu còn ở trong ngục chờ xét xử, sao chưa gì cậu đã có tâm trạng đến Nhiên Thiêu?

“Cuộc đời vẫn trôi qua, trước đây sống thế nào, sau này sống thế ấy.”

Câu trả lời của Tần Hoài dường như không đúng trọng tâm, nhưng An Lương vẫn hiểu.

Anh thở dài, “Chuyện của ba cậu, tôi xin lỗi nhé…”

“Anh không cần xin lỗi em, An Lương.” Tần Hoài đứng dậy, bước đến bên cạnh đặt một bàn tay lên vai anh, “Trách ai cũng chẳng trách được anh, trong lòng em rõ mà.”

Câu này của cậu hơi lạ, An Lương cảm giác anh hiểu, nhưng đồng thời vẫn chẳng biết cậu đang nói cái gì.

Thật lâu về sau, khi nhớ lại cuộc đối thoại này, cuối cùng An Lương mới hiểu hết ý của Tần Hoài.

Thấy Tần Hoài không nói tiếp, An Lương bèn đổi chủ đề, “Thế cậu đang học xăm ở đâu vậy?”

Tần Hoài kín đáo nhìn anh cười, hồi lâu mới đáp, “Nếu anh muốn biết, hôm nào em đưa anh đến tiệm của thầy em nhé.”

Ý của cậu, là muốn gặp lại An Lương.

“Cậu nói cậu bỏ học đi học xăm mình, vậy trước kia cậu học trường nào thế?” An Lương không nén nổi hiếu kỳ, kìm lòng không đặng hỏi một câu.

Vừa dứt lời đã cảm thấy mình không nên hỏi, nghe có vẻ quá thân thiết rồi. Vì vậy An Lương lập tức bổ sung, “Không muốn nói thì đừng nói, không sao.”

“Không phải trường danh tiếng đâu, chắc anh chưa nghe tên bao giờ.” Tần Hoài trả lời đơn giản, “Em muốn đi tắm.”

Nói đến câu sau, nét mặt cậu rất nghiêm túc, lọt vào mắt An Lương còn thêm phần bướng bỉnh và phản kháng không dễ phát hiện ra.

An Lương lập tức hiểu rằng không nên hỏi quá nhiều như vậy, vì thế tiện thể đứng dậy, “Tôi đi lấy khăn tắm mới cho cậu.”

Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước, An Lương ngồi trên giường, cảm thấy hơi nhức đầu, anh dồn sức nhéo nhéo sống mũi. Thực ra anh cũng chẳng biết tối nay mình bị làm sao, hết vấn đề này tới vấn đề khác, anh cứ liên tục thẳng thừng quá trớn, mau mồm lỡ miệng.

Thật giống như… trước kia Tần Hoài và anh từng quen biết nhau.

Tần Hoài xuất hiện trong cuộc đời anh vốn là chuyện nằm ngoài dự đoán, An Lương nhớ lại cuộc đối thoại hôm nay, phát hiện tuy anh hỏi rất nhiều, nhưng thực ra Tần Hoài chưa trả lời anh gì cả.

Đối với Tần Hoài, anh gần như vẫn chẳng biết gì.

An Lương không biết tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại từ lúc nào, khi anh ngẩng đầu lên đã thấy Tần Hoài chỉ quấn chiếc khăn tắm, nửa thân trần đứng trước cửa phòng ngủ nhìn anh.

Thân thể Tần Hoài là thân thể của chàng trai mới hai mươi hai tuổi, tỏa ra mùi hương ấm áp nồng nàn sau khi tắm. Tuy nhiên thứ hấp dẫn ánh mắt An Lương lại không phải thân thể của Tần Hoài, mà là hình xăm phủ kín nửa người cậu.

Ngoài bộ phim Mỹ “Vượt ngục” xem hồi trung học, An Lương chưa từng thấy ai có nhiều hình xăm như vậy ngoài đời. Hơn nữa những hình xăm này giống như các đồ án độc lập, nở rộ trên làn da Tần Hoài mà không hề chồng chéo với nhau.

Lúc mặc quần áo, cậu chỉ để lộ một góc hình xăm, thoạt nhìn không có gì khác những thanh niên bình thường. Vậy mà khi cậu cởi áo ra, chẳng ai ngờ được bên dưới lớp áo lại là cảnh sắc như vậy.

Tần Hoài thấy ánh mắt của An Lương vẫn quanh quẩn trên hình xăm của mình thì bước tới gần anh vài bước, đặt điện thoại trong tay lên tủ đầu giường. Cậu cúi xuống, ghé vào tai An Lương, âm thanh như mê hoặc anh, “Bên dưới vẫn còn đấy… anh muốn xem không?”Hết chương 4
Bình Luận (0)
Comment