Sống Như Tiểu Cường

Chương 104

Trời vừa tảng sáng, tôi khẽ bước ra khỏi căn phòng. Bầu trời lung linh những bông tuyết li ti, chẳng hiểu tại sao tôi rất thích những ngày có tuyết rơi, có lẽ vì trong những ngày này nơi nào cũng một màu trắng xóa, kể cả những góc khuất âm u nhất cũng được chiếu sáng.

Tôi lững thững đi trên tuyết. Tôi cúi xuống ngắm nhìn những vết chân mờ nhạt của mình, những gì tôi có thể lưu lại ở thành phố này chỉ là bấy nhiêu thôi ư? Tuyết cứ phủ dần những vết chân và dấu ẩn của tôi ở nơi này nhưng chúng vẫn mãi được chon dưới lớp tuyết kia.

Tôi bước đi không mục đích, chợt ngẩng đầu thấy cảnh quen quen, hóa ra là đã ở gần khu nhà Lưu Dĩnh ở. Có một lần tôi đưa Lưu Dĩnh về nhà đã đi qua đây, bước chân vô định của tôi lại đưa tôi đến nơi này. Tôi lắc đầu cười gượng rồi quay đầu trở lại, sau lưng có một giọng nói cất lên.

“Trương Tiểu Cường, sao lại đến đây thế này?” Không cần quay lại tôi cũng biết đó là giọng của Lưu Dĩnh.

Lúc ngoảnh lại thấy Lưu Dĩnh đang cười rạng rỡ trên tuyết trắng, tôi cười đáp: “Em có việc đi qua đây.”

Muốn làm một kẻ lừa đảo thì không bao giờ được nói thật suy nghĩ của mình. Những lúc tôi khóc là tôi đang cười thầm trong bụng, còn lúc cười ấy là tôi đang rơi lệ.

Lưu Dinh nghi ngờ nhìn tôi hỏi: “Thật là tiện đường qua đây không đấy?”

Nói rồi chị cười bảo: “Có phải cậu đến đòi nợ không? Đòi tôi dạy nhảy hả?”

Con gái đúng là giàu trí tưởng tượng, tôi gật đầu bảo: “Ừ, nợ gì hôm nay trả hết đi nhé!”

Lưu Dĩnh vui vẻ đáp: “Được thôi, như vậy từ nay sẽ không còn mắc nợ gì cậu!”

Tôi nhìn quanh bốn phía rồi khẽ bảo: “Mình nhảy ở đây nhé!”

Lưu Dĩnh đặt tay lên vai tôi, dạy tôi chuẩn bị tư thế người thế nào.

Tuyết rơi ngày càng nặng hạt, chúng tôi cứ lượn tròn trên tuyết màu trắng xóa. Miệng Lưu Dĩnh cứ ngâm nga điệu nhạc một cách say sưa để hòa cùng từng bước nhảy của chúng tôi, bước nhảy vụng về của tôi chốc chõ lại dẫm lên chân Lưu Dĩnh.

Người ta cứ kêu “Ái” suốt buổi, tôi ngượng ngùng nhìn. Lưu Dĩnh bảo: “Tiểu Cường, cậu phải chăm chỉ tập luyện đấy! Thế này nhé, cho cậu thời gian một năm, ngày này sang năm đến đây để tôi kiểm tra, nếu đến lúc đó mà vẫn chưa nhảy được thì tôi không khách khí đâu đấy!” Người ta bật cười khúc khích.

Sang năm? Giữa chúng tôi ngày mai còn không có nổi thì lấy đâu ra sang năm?

Người ta mỉm cười nhìn tôi. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn, rồi không kìm chế nổi tình cảm kìm nén trong lòng, tôi kéo Lưu Dĩnh vào lòng, nước mắt đã rớt xuống gò má tôi.

Lưu Dĩnh dựa đầu vào vai tôi. Tôi mường tượng nụ cười của người ta đang thật rạng rỡ, và tôi biết lúc này tôi không được ôm người ta vào lòng nữa, phải cách xa thật xa. Đã không có duyên phận với nhau rồi thì tại sao còn giữ hồi ức trong lòng? Nhưng tôi thực lòng không muốn người ta nhìn thấy nước mắt trên mặt tôi.

Chúng tôi xoay tròn trên tuyết lạnh, tôi khẽ đưa tay lau khô những giọt nước mắt và từ từ bỏ người tar a.

Tôi nói: “Tôi phải về rồi.”

Người ta hỏi: “Thế bao giờ mình sẽ gặp lại nhau?”

Tôi lặng người không đáp. Tôi biết chúng tôi sẽ không còn gặp lại nữa, quay lưng đi đồng nghĩa với vĩnh biệt.

Tôi quay bước, giơ tay ra sau vẫy vẫy với người ta rồi nói lớn: “Đi nhé!”

Trên thế giới này lấy đâu ra sự bình đảng với tất cả mọi người. Có người được quá nhiều thứ, tại sao lại để cho tôi ít ỏi vậy?
Bình Luận (0)
Comment