Khi Thanh Hề đi vào đúng lúc nghe thấy Thương Nhược
Văn nói, “Con luôn hy vọng bản thân chóng khỏe, để có thể sinh cho Tứ gia một con
trai, có thế mới không phụ sự thương yêu mẹ dành cho con…. “
“Hai đứa còn trẻ, không cần nóng vội, con cũng là do
ngày thường cả nghĩ nhiều, mới thành bệnh mãi không khỏi, uống thuốc suốt
ngày.”
“Mấy ngày nay con đã không cần uống thuốc nữa, cũng
nhờ Lan biểu muội làm đồ bổ cho, ăn còn có tác dụng hơn là uống thuốc.”
“Nói mới nhớ, hôm kia Lan cô nương đưa ta một phương
thuốc, ta đưa về bảo vợ Thuận Nhi làm theo, sau đó con bé nói rất có tác dụng,
đêm không bị tỉnh giấc nữa.” Vợ Thuận Nhi là con dâu cả của Viên mama, một năm
trước sinh con sau đó bị kinh phong, uống bao nhiêu thuốc cũng không đỡ, không
ngờ làm theo phương thuốc của Thương Nhược Lan lại có tác dụng.
Thanh Hề bĩu môi, sắp thành Lan thần tiên mất rồi.
Thái phu nhân thấy Thanh Hề đến mà không nói gì, biết
nàng vẫn không ưa Thương Nhược Lan, chỉ vẫy tay với nàng, kéo ngồi xuống, sờ sờ
hai má của nàng, “Xem ra hôm qua ngủ ngon.”
“Vâng.” Thanh Hề nghe thế mới mỉm cười, “Vừa rồi mẹ và
Tứ đệ muội nói chuyện gì mà cao hứng vậy?” Thương Nhược Văn lại tự mình chọc
vào nỗi đau sao, vậy thì Thanh Hề chẳng có lý do gì để không góp một tay.
Mặt Thái phu nhân đổi sắc một chút, “Nói về chuyện hôn
nhân của Lan nha đầu, mấy ngày nữa là sinh thần của lão thái thái nhà Vũ Huân
Hầu, ta định đưa cả Lan nha đầu đi cùng.”
“Như vậy cũng tốt, nhưng lão thái thái nhà Vũ Huân Hầu
hay soi mói lắm.” Thanh Hề nhăn mũi.
Thái phu nhân tức giận véo chóp mũi Thanh Hề….
Nhất thời, Thái phu nhân để Nhị phu nhân và Thương
Nhược Văn về phòng dùng cơm, giữ Thanh Hề và Thương Nhược Lan lại, nói thế nào
Thương Nhược Lan cũng không chịu ngồi, đến khi Thái phu nhân như muốn giận lên,
cô ta mới ngồi, quả là biết lễ nghĩa.
“Đã nói đều là người nhà, nếu sau này Lan nha đầu còn
khách sáo thế thì đừng tới chỗ ta nữa.” Thái phu nhân vờ như tức giận nói.
Mắt Thương Nhược Lan đỏ hoe, “Lan nhi biết Thái phu
nhân thương cháu, nhưng nghĩ đến chuyện cha cháu còn chịu cảnh tù đày…”
“Con đừng khóc, chuyện của cha con ta đã nói với lão
Đại, nó nhận lời giúp đỡ, con đừng nghĩ nhiều, trước giờ Thánh thượng vẫn tiếc
mạng người.”
Thanh Hề thấy Thương Nhược Lan khóc thật thương tâm,
nhưng không nói gì, chỉ đưa khăn tay cho cô ta.
Sau giữa trưa, Thanh Hề ở lại ngủ trưa, Thái phu nhân
mới kéo nàng nói: “Hôm nay con làm thế mới đúng, Lan nha đầu chỉ là một bé gái
mồ côi ở tại nhà chúng ta, đối xử tệ với con bé sẽ khiến người khác dèm pha,
huống chi con bé là biểu muội của Nhược Văn, nếu con hòa thuận được với con bé,
quan hệ giữa con và Nhược Văn cũng…”
Thanh Hề cắn môi, “Con biết chuyện trước kia là con có
lỗi với Thương Nhược Văn, nhưng con…”
Thái phu nhân vừa nghĩ đến lại thấy khổ sở, xoa đầu
Thanh Hề nói: “Được rồi, đứa bé này, chỉ khiến ta phải lo lắng.” Nhất thời,
Thái phu nhân nghĩ nếu bà tạ thế, chắc hai anh em sẽ ở riêng thôi.
Cuối cùng, Thái phu nhân lại nói: “Lão Đại đã nói với
ta, chờ qua sinh nhật con sẽ dọn về Lan Huân Viện.”
Thanh Hề cười thẹn thùng, “Chuyện của Đình Trực ca ca
con không xen vào.”
“Ta chỉ muốn dặn con, đến lúc nó dọn về, đừng nhõng
nhẽo trẻ con như khi ở trước mặt ta, đàn ông họ không tinh tế, có gì thì để mặc
con thôi.”
“Vâng, nhưng nếu Đình Trực ca ca bắt nạt con thì mẹ
phải bênh vực con.” Thanh Hề lại nhờ vả, nói chuyện phiếm cùng Thái phu nhân
một lúc, rồi mới ngủ.
Trời càng lúc càng nóng, Thái phu nhân chỉ sợ nàng
nóng, sai Hà Ngôn đứng quạt, cũng đuổi muỗi cho Thanh Hề. Thái phu nhân trằn
trọc mãi không ngủ được, nhìn hàng mi cong dày của Thanh Hề như hai cây quạt
nhỏ, lòng lại nảy sinh sự thương xót. Không thể phủ nhận, Thương Nhược Văn dẫn
Uyển Thư Nhi đến vấn an nhiều ngày liên tục thật sự đã khiến Thái phu nhân dao
động.
Thái phu nhân vốn suy nghĩ nếu Thanh Hề có thể có con
với Phong Lưu, mặc kệ là giống ai, nhất định sẽ rất khả ái, nhất định sẽ là đứa
bé dễ thương nhất.
Thái phu nhân xoa xoa gương mặt Thanh Hề, trong lòng
có chút lo lắng.
Cùng lúc đó, có hai người nữa cũng đang lo lắng.
Tối hôm đó, Phong Lưu uống rượu trở về, có chút lâng
lâng, được Thính Tuyền dìu về Tứ Tịnh Cư, Lương Thần Mỹ Cảnh nhanh nhẹn tiến
đến hầu hạ.
“Chuẩn bị nước ấm cho ta.” Phong Lưu cũng không chịu
được mùi rượu từ bản thân.
Vì Lương Thần Mỹ Cảnh cũng không phải nàng hầu (ngủ),
thế nên Phong Lưu không để cho hai người đó hầu hạ chuyện tắm rửa. Ra khỏi
phòng tắm, Lương Thần Mỹ Cảnh nhanh chóng trải giường, đứng đó chờ.
Phong Lưu phẩy tay cho hai người lui, sau đó lên
giường ngủ ngay.
Lương Thần thổi tắt đèn, đưa mắt nhìn Mỹ Cảnh, hai
người không nói lời nào nhưng không ai có ý định sẽ đi.
Vì Cần Họa chọc giận Phong Lưu bị đuổi đi, Cần Thư đến
tuổi mà không thu làm nàng hầu, nên cô ấy xin Thái phu nhân cho đi lấy chồng,
sau đó Thái phu nhân lựa chọn tỉ mỉ được Lương Thần và Mỹ Cảnh đưa đến hầu hạ
Phong Lưu.
Lương Thần, Mỹ Cảnh tuy là đặt tên theo khung cảnh ở
Tứ Tịnh Cư, nhưng cũng có thể tính là có nhan sắc, không nói đến chuyện tên do
Thái phu nhân ban sẽ không sửa, hai cô này thường ngày cũng rất yểu điệu, một
người thướt tha, một người quyến rũ, có nhan sắc thì khó tránh tham vọng, huống
chi trước khi đưa đến Tứ Tịnh Cư, Viên mama đã nói bóng gió, chỉ cần hai người
có thể sinh con nối dõi cho Quốc công gia, sẽ được đưa lên làm di nương ngay
lập tức.
Lương Thần Mỹ Cảnh tuy không tin có thể gặp được may
mắn như thế, nhưng không tin rồi cũng thành tin. Phu nhân Quốc công thành thân
đã ba năm vẫn chưa có động tĩnh gì, Thái phu nhân có sốt ruột cũng chẳng phải
điều gì lạ lùng, thế nên lời của Viên mama rất đáng tin. Lại thêm Quốc công gia
và phu nhân ở riêng, Lương Thần Mỹ Cảnh càng thêm tin tưởng rằng vợ chồng bọn
họ bất hòa, bản thân sẽ có cơ hội đổi đời. Nào ngờ hai người hầu hạ Phong Lưu
nửa năm, Phong Lưu cũng chưa từng liếc mắt nhìn đến một cái.
Hai người lại nghe sai vặt của Phong Lưu nói là qua
mùa thu, Phong Lưu sẽ dọn về Lan Huân Viện, lúc đó muốn mưu đồ gì cũng khó khăn
hơn, vì thế cả hai đều sốt ruột.
Hôm nay đúng lúc Phong Lưu đang say, cơ hội hiếm có
đời nào hai người bỏ qua, hai người đưa mắt nhìn nhau thay cho cái gật đầu
khẳng định, rồi cả hai cùng hạ quyết tâm, cởi quần áo, trèo lên giường Phong
Lưu.
Về phần Phong Lưu đang ngủ say, trong mơ Thanh Hề nhìn
hắn gọi mấy tiếng “Đình Trực ca ca” thật ngọt ngào. Phong Lưu tiến lên hỏi,
“Bụng nàng còn đau không?”
“Đã hết đau rồi, sao mấy hôm nay ca ca không tới thăm
thiếp?” Thanh Hề nói xong cầm tay Phong Lưu, áp tay hắn lên bộ ngực đẫy đà, cảm
giác tròn trịa mềm mại, khiến Phong Lưu không kiềm chế được xoa nhẹ.
Đến khi Phong Lưu ngẩng đầu lên, đã thấy Thanh Hề cởi
hết xiêm y từ lúc nào, đôi chân thon dài trắng nõn đang quấn quít hông hắn.
“Sao hôm nay nàng lại bạo dạn như thế?” Phong Lưu cười
nói.
Thanh Hề kéo Phong Lưu vào bụi hoa hồng, “Hảo ca ca, ngài
không thích sao?” Thanh Hề bĩu môi dỗi hờn, e thẹn liếc mắt khiến máu trong
người Phong Lưu dồn hết về một chỗ.
Sao có thể không thích, Phong Lưu đẩy ngã Thanh Hề,
một màn mưa hoa buông xuống, Thanh Hề như nằm lên một tấm đệm thật dày bằng
cánh hoa, những cánh hoa hồng nhạt khiến tấm thân ngà ngọc nõn nà càng nổi bật,
càng khiến Phong Lưu không thể khống chế.