Song Quy Nhạn

Chương 8

Ngày hôm đó Phong Lưu từ nha môn trở về, gặp trận tuyết lớn, tuyết phủ kín người, hơi ấm từ cơ thể hắn tỏa ra khiến tuyết tan chảy, quần áo giày ủng đều bị ngấm ướt, người hầu sợ hắn bị cảm lạnh, không chờ về Tứ Tịnh Cư, hầu hạ Phong Lưu về thẳng Lan Huân Viện cho gần.

Phong Lưu cũng có ý định đến thăm Thanh Hề, sợ ngày đông giá rét, người hầu không hầu hạ cẩn thận để nàng phải chịu rét, xưa nay nàng vốn sợ lạnh.

Thời điểm đó Thanh Hề đang ở chỗ Thái phu nhân, đến khi trở lại Lan Huân Viện, chỉ cảm thấy trong viện lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng nghe thấy tiếng, không có sự nhộn nhịp thường ngày, lòng rất thắc mắc, lại thấy Lâm Lang đứng trước cửa với vẻ sợ sệt, vừa thấy Thanh Hề trở về, Lâm Lang liền vội vã nháy mắt, dường như là muốn bảo nàng mau trốn tạm đâu đấy đi.

Có khả năng là do chủ tớ hai người chưa từng trải qua chuyện như vậy, thành ra không hiểu ý nhau, Thanh Hề còn cười nói với một tiểu nha đầu: “Sao hôm nay lại yên lặng vậy, Lâm Lang tỷ tỷ mới giáo huấn các ngươi sao?”

Lâm Lang lắc đầu liên tục, Thanh Hề đã đặt chân vào phòng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Phong Lưu đang ngồi bên cửa sổ phía Nam, thắc mắc trong lòng coi như được giải đáp, khó trách hôm nay trong viện lại yên lặng thế.

Nhưng Thanh Hề không đọc được vẻ mặt đó của Phong Lưu nói lên điều gì, bởi vì trước giờ hắn luôn nghiêm mặt, cao hứng, tức giận đều không thể hiện ra.

Thanh Hề tiến lên nhu thuận chào “Đình Trực ca ca.” Khi đứng dậy, lọt vào tầm mắt là mấy tờ biên lai cầm đồ đang nằm trên kỷ trà trước mặt Phong Lưu, Thanh Hề sợ tái mặt.

Thanh Hề quay lại nhìn Lâm Lang, thấy Lâm Lang cũng đang kinh ngạc sững sờ, Phong Lưu nhìn vẻ mặt của hai người liền hiểu rõ. Lúc đầu hắn còn hoài nghi là bọn hầu lén trộm đồ của Thanh Hề mang đi cầm, không ngờ Thanh Hề cũng biết chuyện này.

Phong Lưu nhìn lướt qua Lâm Lang, nói: “Các ngươi lui xuống hết, ta có chuyện muốn nói với phu nhân.”

Lâm Lang nhìn Thanh Hề lo lắng, không thể không lui xuống.

Thanh Hề cúi đầu không dám nhìn Phong Lưu, hắn lên tiếng: “Nàng biết thứ này đúng không, là đứa hầu nào làm?”

Lời này không thể nghi ngờ là tạo cơ hội cho Thanh Hề, Thanh Hề há miệng, lòng đã định đổ tội cho Lâm Lang, nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Lang vất vả vì mình bao lâu, nàng sao có thể đối xử với cô ấy như vậy, nhất thời cảm thấy hổ thẹn, bản thân lại có thể nghĩ được chuyện đê hèn như thế, cuối cùng ấp úng nói: “Là thiếp… thiếp sai người khác làm.”

Phong Lưu đập tay xuống bàn, chén trà nứt vỡ, mặt bàn cũng lõm hình bàn tay, Thanh Hề sợ tái mặt lui về phía sau, quả thực không dám tưởng tượng nếu chưởng đó mà đập lên người nàng thì nàng sẽ thế nào.

“Nàng thiếu ăn hay thiếu mặc mà phải làm trò này, muốn cho tất cả mọi người đều biết phu nhân Quốc công túng thiếu đến nỗi phải đi cầm đồ sao?” Phong Lưu giận dữ.

Trước cơn giận của Phong Lưu, Thanh Hề gần như không đứng thẳng được, nước mắt cứ tự động ứa ra, tất nhiên nàng biết nàng làm thế là không đúng, “Tất cả là lỗi của thiếp, Quốc công gia muốn trừng phạt thế nào Thanh Hề đều nhận.”

“Trừng phạt, nàng nghĩ là ta không dám làm sao?” Phong Lưu chỉ cảm thấy câu nói kia của Thanh Hề là nhắm vào hắn, là do hắn chưa bao giờ nhẫn tâm trừng phạt nàng, lần trước nàng phạm lỗi, hắn vẫn bao che cho nàng, thậm chí còn đích thân tìm Phong Cẩm xin lỗi, lại đồng ý tìm một chức quan cho em trai Thương Nhược Văn, cho nhà họ Thương rất nhiều lợi ích.

Không phải là Thanh Hề nghĩ rằng Phong Lưu không dám trừng phạt nàng, nàng chỉ là biết mình đã làm sai, đơn giản là phải chịu phạt, thế nên mới rơi nước mắt, cắn môi không nói gì.

Phong Lưu thấy nàng cắn môi đã bắt đầu ứa máu, cố nén lửa giận, “Được rồi, đừng cắn môi, cẩn thận để lại sẹo.”

Thanh Hề ngẩn người, không nghĩ lúc này mà Phong Lưu còn quan tâm được tới chuyện đó.

Phong Lưu gọi Lâm Lang vào, “Nói đi, vì sao chủ tử của ngươi lại đi cầm đồ, các ngươi cổ vũ xúi bẩy đúng không?” Trực giác Phong Lưu cho rằng là bọn người hầu phá rối, nếu không với thân phận của Thanh Hề sao có thể thiếu tiền tiêu, hàng năm hắn mừng tuổi cho nàng rất nhiều, hồi môn và tiền hàng tháng của nàng càng không phải nói.

Lâm Lang vội nói: “Nô tỳ không dám nữa, nô tỳ không dám nữa, đều do nô tỳ không hầu hạ phu nhân chu đáo.”

“Lấy sổ chi tiêu của phu nhân ra đây cho ta xem.” Chi tiêu thế nào đều phải ghi lại, xem sổ sẽ biết nguyên nhân gì dẫn đến chuyện này.

Lâm Lang tất nhiên không dám giấu diếm, quyển sổ chi tiêu khó chấp nhận nổi của Thanh Hề nhanh chóng đặt xuống trước mặt Phong Lưu, hắn càng đọc càng nhíu mày.

“Ngươi lui xuống đi.” Phong Lưu phẩy tay đuổi Lâm Lang, sau đó mới nhíu mày nhìn Thanh Hề.

Thanh Hề lập tức biết bản thân đi đời rồi, vội vàng nịnh bợ: “Để thiếp đi pha ấm trà khác cho Đình Trực ca ca, trước kia thiếp từng theo mẹ học pha trà mấy ngày, ca ca cũng thử một lần xem trà nghệ của thiếp thế nào.”

Phong Lưu chưa từng thấy Thanh Hề xum xoe như thế, trước giờ nàng vốn kiêu căng vênh váo đâu biết cúi đầu lúc nào, nhất thời sững sờ gật gật đầu.

Thanh Hề vội vàng chạy ra ngoài, lại gọi người vào dọn chén trà bị vỡ và kỷ trà bị ướt, mang một cái kỷ mới vào, dọn bớt hiện trường, chắc cơn tức của Phong Lưu cũng bớt được một chút.

Khi Thanh Hề đi vào, rót trà cho Phong Lưu, sắc mặt của hắn quả nhiên tốt hơn một chút. Phong Lưu nhấp trà, hai hàng lông mày giãn ra một chút, “Nàng nhìn xem nàng tiêu cái gì đây, nàng tiêu thế thì núi của cũng hết, chẳng trách khi nàng quản lý việc chi tiêu, ta phải bù ra cho nàng nhiều thế.”

Thanh Hề đỏ mặt, không dám ngụy biện gì.

“Nàng nhìn chỗ này xem, tháng tám nàng muốn mua quạt, thế là mua luôn mười cái quạt một lúc, nàng dùng được nhiều quạt thế à?” Xem ra cơn tức của Phong Lưu vẫn chưa nguôi.

Thanh Hề tự nhủ trong lòng, ngài là đàn ông hiểu làm sao được, nghĩ đến đó liền tranh luận, “Mười cái quạt đương nhiên là tác dụng khác nhau, ví dụ như trong số đó có một cái là nan bằng gỗ đàn hương, để phối hợp với bộ xiêm y bằng lụa màu lục trúc, cây quạt tròn bằng ngà voi, là để phối với bộ xiêm y lụa đỏ, mỗi bộ quần áo đều cần một kiểu quạt riêng, thiếp cũng đâu phải mua số quạt ứng với số xiêm y, hơn nữa số quạt đó cũng rất tinh tế…” Những lời tiếp theo bị sắc mặt lạnh như băng hà phương Bắc của Phong Lưu chặn đứng.

“Nàng cảm thấy ta chưa để cho nàng mua số quạt tương ứng với số xiêm y là đang bạc đãi nàng?” Ngữ điệu của Phong Lưu không phải là không ẩn chứa sự nguy hiểm.

Thanh Hề vội lắc đầu, “Không phải, không phải, thiếp cũng biết bản thân tiêu hoang, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thiếp sẽ không dám thế nữa, để dành đủ tiền thiếp sẽ đi chuộc đồ về, tháng này thiếp chưa hề tiêu đồng nào.”

Phong Lưu liếc nhìn quyển sổ, lời này không phải nói dối, mười ngày nay nàng chưa tiêu đồng nào, so với cái chu kỳ ba ngày ném tiền một lần của dĩ vãng thì đã là kiềm chế nhiều rồi.

“Nàng không có bạc sao không đến hỏi ta, tại sao lại làm chuyện ngớ ngẩn như thế?” Phong Lưu vẫn băn khoăn điểm này.

Thanh Hề há hốc mồm, lòng thầm nghĩ, ai dám tìm ngài xin tiền chứ, nhưng đương nhiên là không dám nói ra mồm trước mặt Phong Lưu.

Phong Lưu cũng biết nàng sợ hắn, nhướng mày nói: “Sai lầm này ta hy vọng không có lần sau, nàng chép lại hai cuốn Nữ Giới và Nữ Tắc mỗi cuốn một trăm lần, chưa chép xong không được ra khỏi phủ, chép xong mang tới Tứ Tịnh Cư cho ta xem. Còn nữa, trước khi chép xong không được tiêu tiền.”

Tiễn bước Phong Lưu xong, Thanh Hề vỗ vỗ ngực, thở một lúc lâu mới bình phục được nhịp thở.

“Phu nhân, Quốc công gia trách phạt ngài sao?” Lâm Lang vừa thấy Phong Lưu rời đi, lập tức chạy vào trong phòng.

“Nữ Giới Nữ Tắc chép mỗi cuốn một trăm lần, chưa chép xong không được ra khỏi phủ.” Thanh Hề bĩu môi.

“Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.” Lâm Lang cũng vỗ ngực, “Nhìn Quốc công gia như muốn ăn thịt người, nô tỳ còn tưởng… còn tưởng …” Dù biết sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng Lâm Lang cũng không ngờ Thanh Hề lại được qua ải dễ dàng như thế.

“Được rồi, nhanh đi mài mực đi, chép nhanh không lại bị phạt thêm.” Thanh Hề thở dài một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment