.
Mở ra một bản hợp đồng, nhìn những lời chào hỏi rào trước đón sau rườm rà, câu văn phức tạp dài dòng cùng một xấp tư liệu dày cộm, Quý Ngật Lăng vươn tay lấy tách cà phê đặt ở trên bàn. Cầm tách cà phê trong lòng bàn tay, cậu tiếp tục cau mày nhìn đống giấy trước mặt.
Bình thường công tác sửa soạn ban đầu đều do trợ lý chịu trách nhiệm, sàng lọc nội dung, soạn ra những điểm chính yếu, rồi mới chuyển qua cho cậu. Khác với tập đoàn lớn với mấy ngàn nhân viên trong tay Triển Phi, công ty của Quý Ngật Lăng, ở một mức độ nào đó, giống như một phòng ban có hiệu suất cao.
Bởi vậy, mỗi một chức vụ nhiều nhất cũng phải sắp xếp một nhân viên đảm nhiệm, thư ký sẽ không phụ trách việc này, nàng ta chỉ đảm nhận những vấn đề liên quan đến công tác hậu cần, mà nhân sự của các bộ phận khác cũng chỉ chờ cậu sau khi đã xác nhận phương án hợp tác mới bắt đầu công việc chuyện môn.
Bình thường mấy tuần lễ cũng chưa chắc có được một bản hợp đồng tốt, hiện tại thì hay rồi . . . . . . Liếc nhìn bốn bản hợp đồng còn lại, toàn bộ đều là các xí nghiệp toàn quốc cỡ vừa và lớn, thậm chí còn có một công ty đồ chơi trẻ em cũng đến từ Trung Quốc. Xem ra là do nghe nói bọn họ cùng Triển Phi hợp tác, không định để hắn một mình một cõi lủng đoạn thị trường hàng ngoại nhập tại Anh Quốc.
Sau khi cân nhắc việc lấy bút chỉnh lý sơ qua, Quý Ngật Lăng thấy việc này vẫn nên để kẻ khác làm, cuối cùng cậu đem mấy bản hợp đồng đóng lại. Loại công tác này quá rườm rà, hiện tại còn nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn đang chờ cậu xem xét, cậu thật sự không có thời gian ngồi ở đây sắp xếp từng tư liệu một.
Hay khi đến thăm bệnh thì thuận tiện mang năm bản hợp này giao cho hắn, giúp hắn ở trong bệnh viện cũng không bị nhàm chán.Ha ha . . . . . . quên đi, Quý Ngật Lăng nhanh chóng đem ý tưởng vô nhân đạo đó vứt ra khỏi đầu.
Đúng lúc này, cửa lại không báo trước bị đẩy ra, câu nói quen thuộc cũng cất lên “Lăng . . . . . .” Phía sau là tiếng kinh hô của thư ký, “Tiên sinh, ngài không thể trực tiếp đi vào . . . . . .”
Nhìn thấy Triển Phi lộ ra vẻ mặt hưng phấn, một tay thì đang cầm laptop, Quý Ngật Lăng rốt cuộc bất đắc dĩ gật đầu ra hiệu cho thư ký, nhìn thấy Triển Phi công khai bước vào đã vậy còn thuận tiện đóng luôn cửa lại, căn bản không để mắt tới vẻ mặt xanh đen của nàng ta.
“Triển Phi, mặc kệ nói thế nào, xin anh ít nhất cũng tôn trọng một chút đạo đức làm người cơ bản, quy tắc gõ cửa trước khi đi vào phòng người khác, mẹ anh hồi nhỏ không dạy sao?” Cau mày, Quý Ngật Lăng cũng biết bản thân đã dung túng tên này thái quá, để mặc hắn ở công ty mình vô pháp vô thiên đến mức này.
Tự tiện xâm nhập đây đã là lần thứ hai, chỉ sợ thêm vài lần nữa, thư ký sẽ bắt đầu làm như không thấy, xem việc tự nhiên đi vào văn phòng cậu là một đặc quyền của hắn.
“Mẹ tôi có giáo dục tôi hay không, cậu lại không biết?” Hừ một tiếng, Triển Phi trực tiếp lướt qua bàn, đi đến bên người Quý Ngật Lăng, không quan tâm đến ánh mắt cảnh cáo của cậu, vươn tay đặt laptop lên bàn, hành động có chứa chút cưỡng ép buộc đối phương phải nhìn vào màn hình.
Mẫu thân Triển Phi vẫn là một hiền thê lương mẫu, không có loại tính tình cáu gắt nóng nảy này, không biết phụ thân hắn đến tột cùng là gien ẩn ở phương diện nào lại cường hãn như thế, có thể sinh ra một Triển Phi nếu ở thời phong kiến chắc chắn sẽ bị chu di cửu tộc.
Đừng tưởng những suy nghĩ này của Quý Ngật Lăng là có ý xấu, đây chính là lời khen ngợi xa xỉ. Loại người có khí thế bất trị, cả vú lấp miệng em, thời phong kiến trừ phi là hoàng tộc, nếu không nhất định cũng sẽ gây chuyện phản nghịch giết vua tự xưng Hoàng đế, kẻ như thế không bị tru di cửu tộc mới là lạ.
Bởi câu nói của người nào đó mà suy nghĩ nhẹ nhàng bay xa, Quý Ngật Lăng nhìn màn hình laptop của Triển Phi, thấy hắn nhấn nút bàn phím một cái, sau đó từ phông nền màu đen bỗng xuất hiện vô số tia sáng.
Màu sắc được phối hợp thập phần xinh đẹp, vừa kết hợp chặt chẽ nhưng đồng thời cũng đối lập mãnh liệt, bất luận là hỗ trợ hay được tôn lên, đều đạt đến hiệu quả vô cùng hoàn mỹ.
Càng nhìn Quý Ngật Lăng càng trở nên chuyên chú, cuối cùng tại thời điểm sau khi Triển Phi do dự nửa ngày, chuẩn bị nhẹ nhàng ngồi xuống tay cầm ghế tựa của cậu, Quý Ngật Lăng đột ngột một tay đẩy hắn ra, tay kia cầm laptop đi đến giữa văn phòng, căn bản không chú ý đến vẻ mặt của Triển Phi vì bị đẩy bất ngờ mà đau đến tái mét, kích động nói, “Xem như vậy sẽ không thấy được hết hiệu quả!”
Trong lúc Triển Phi kinh ngạc chăm chăm nhìn cậu, Quý Ngật Lăng liên tiếp làm nhiều động tác, một bên đóng rèm cửa kéo xuống một màn hình chiếu khổng lồ, sau đó cậu tắt toàn bộ đèn trong phòng khiến không gian lập tức bị chìm vào bóng tối, không lâu sau hình ảnh đột nhiên nổi lên, bắn ra vô số tia sáng rực rỡ trực tiếp tỏa ra từ trên màn hình huỳnh quang, tuyệt mỹ không sao tả xiết.
Không giống với sự kinh ngạc lúc ban đầu, lần này Quý Ngật Lăng hết sức tập trung quan sát chùm tia sáng được phóng đại, chú ý từng chi tiết, mỗi một thay đổi nhỏ cũng không buông tha. Trong khung cảnh tối đen, gương mặt tuấn tú thỉnh thoảng được ánh sáng chiếu rọi, tạo nên hiệu ứng đổ bóng, càng khắc sâu hơn ngũ quan nguyên bản vốn anh tuấn sắc sảo, làm cho gương mặt cậu lại càng thêm hoàn mỹ, đôi con ngươi quá mức chuyên chú, tràn ngập phong vận[say mê hấp dẫn], tựa như hai viên nam châm, khiến Triển Phi bị hấp dẫn vô pháp khống chế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hoàn toàn không bị quang cảnh độc đáo trên màn hình thu hút, trong đôi mắt Triển Phi chỉ tồn tại con người trước mặt, dù đứng dưới bóng đen của ánh đèn chiếu cũng không bị hào quang của nó vùi lấp.
Sớm biết con trai trưởng Quý Ngật Lăng của Quý gia tâm cao khí ngạo, sẽ không vì sự tồn tại của thế tục mà chịu trói buộc, khác với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, cậu là loại người thanh cao bất tiết nhất cố(1)đã khắc sâu vào trong xương tủy, sẽ không vì mộng tưởng hảo huyền mà tranh đấu, cũng sẽ không vì nó mà bất chấp tất cả để đạt cho bằng được, đối với cậu mà nói hết thảy đều không đáng, chỉ vân đạm phong khinh(2)mà thôi.
Từ thuở nhỏ đã vô số lần chạm mặt, ấn tượng khi đó của Triển Phi đối với Quý Ngật Lăng là bộ dạng cậu không tồi, cũng không phải là loại người dễ dàng tiếp cận. Khác với phong thái ngang ngược bá đạo khiến không ai dám đến gần của hắn, cậu chính là vô sở vị[sao cũng được, không quan trọng], giống như kết giao bằng hữu là chuyện dư thừa, khó trách mọi người cũng lười cùng cậu trò chuyện, nếu có người tình nguyện đến nịnh bợ cũng bởi cậu tương lai có thể sẽ trở thành lão Đại của họ mà thôi.
Về sau gặp lại, hẳn đã là một khoảng thời gian khá dài. Sau khi lão tử đột nhiên thân thể không khỏe ngã xuống, bản thân liền chân chính tiếp nhận tất cả quyền hành của Triển thị, lần đó tại tiệc rượu của Triển gia, vẻ mặt lãnh ngạo, không nhượng bộ của Quý Ngật Lăng khiến hắn nổi lên ý muốn chinh phục.
Trước khi cùng cậu thật sự dây dưa, Triển Phi vẫn không chấp nhận việc bản thân có hứng thú với đàn ông, từ nhỏ đã từng đùa bỡn vô số nữ nhân, đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của MB[money boy/trai bao], nhưng hoàn toàn không có ý định sẽ thử qua, không đùa chứ ? Cơ thể thô cứng, đi vào cũng không thoải mái, không bị bẻ gãy là may rồi, kỳ thật khi nói đến, trong lòng hắn vẫn có chút ghê tởm.
Nhưng, cùng với Quý Ngật Lăng phát triển đến tình trạng mất kiểm soát là việc ngoài ý muốn. Vốn định khiến cho tên gia hỏa ngay cả nhìn cũng chỉ khinh thường liếc mình một cái phải triệt để cúi đầu, với suy nghĩ như vậy, Triển Phi phát động tấn công. Không thừa nhận cũng không được, đã công kích, sau khi lưỡng bại câu thương, hai người cơ hồ theo tự nhiên mà xảy ra quan hệ.
Từ đó về sau càng không thể vãn hồi.
Không phủ nhận sau khi có quan hệ với Quý Ngật Lăng, bản thân hắn cũng qua lại với những nam nhân khác, hơn nữa không chỉ dừng lại ở một lần. Nhưng cái này cũng giống như chiêu kĩ, chỉ dùng để phát tiết. Dù sao hai người đều vô cùng bận rộn, cơ hội gặp mặt không nhiều, càng không nói tới có bao nhiêu cơ hội điên cuồng làm tình.
Triển Phi cho tới bây giờ là kẻ có tính dục mãnh liệt, cũng thừa nhận có đôi khi thích dùng thử đạo cụ, thời điểm nhìn những người đó nằm dưới thân hắn khóc lóc cầu xin, lại càng thêm phấn khích. Nhưng Quý Ngật Lăng những kẻ đó bất đồng, hoàn toàn bất đồng.
Nếu không phải cậu vì gia đình xảy ra biến cố đột nhiên yêu cầu muốn rời xa hắn, Triển Phi tuyệt đối sẽ đem cậu đặt ở trong lòng mà yêu thương, làm tất cả để không phải thương tổn cậu. Bởi vậy mới có thể cùng cậu kết giao lâu như vậy nhưng chưa từng áp dụng bất kỳ thứ đồ vật kỳ quái nào trên người cậu.
Hậu quả của một tuần không thể khống chế được . . . . . . Triển Phi đương nhiên biết tất cả đều đã kết thúc, triệt để chấm hết.
Nhưng điều này không có nghĩa Triển Phi ngoài mặt có thể thật sự như vậy tuyệt tình, như vậy tiêu sái. Hắn lúc nào cũng nghĩ đến cậu, mỗi một thói quen của cậu, mỗi một động tác của cậu, tất cả đều có thể tái hiện rõ ràng trong đầu hắn.
Mãi đến lần này, khi con người bằng xương bằng thịt xuất hiện trước mặt, Triển Phi dứt khoát biết rằng, hắn tuyệt đối phải có lại được người này, và sẽ vĩnh viễn không buông tay một lần nào nữa.
Ánh sáng ngũ sắc trong bóng tối, vừa ái muội lại vừa duy mỹ, Triển Phi không thể khống chế mà chậm rãi tiếp cận Quý Ngật Lăng. Khi cậu quay đầu nhìn lại hắn, khoảng khắc ấy, như có một luồng năng lượng chạy xuyên qua toàn thân trong nháy mắt tập trung tại đan điền, cơ hồ bạo liệt muốn bùng nổ.
Đúng lúc đó, một trận tiếng chuông di động từ bàn làm việc vang lên, phá tan phần mỹ cảnh vừa chớm xuất hiện.
.
.
———————————
(1) Bất tiết nhất cố : khinh thường, không để gì vào mắt
(2) Vân đạm phong khinh : ý chỉ thái độ lãnh đạm hờ hững, không quan tâm đến ai, đến cái gì, việc gì.