Song Sinh Tổng Giám Đốc Cùng Chung Một Món Ăn

Chương 30

Chương 30: coi như là chiến tranh lạnh sao?
“Tuyết, cậu có thấy Bảo Nhi không?” Doãn Thiên có chút nóng nảy hỏi Âu Dương Tuyết, đã ba ngày rồi, gọi điện thoại thì không nghe máy, mà người cũng không tìm được.
“Gặp được, cậu ấy ở nhà.” Âu Dương Tuyết nhẹ nói.
“Thế tại sao điện thoại không gọi được?”
“Từ khi cậu ấy trở về đã bị cấm ra ngoài rồi, điện thoại di động bị anh của cậu ấy lấy mất, hơn nữa bị đánh đến mặt cũng sưng lên, tớ cũng muốn đi gặp cậu ấy.” Âu Dương Tuyết thở dài nói lên, Long Tịch Bác cũng thiệt là, Bảo Bảo mới 18 tuổi mà, cho dù có lỗi gì, cũng không nên tát vào mặt được, đánh đòn là tốt rồi, nghiêm túc như vậy làm gì, một cái tát xuống, mặt xưng phù thành như vậy, khiến cô đau lòng muốn chết.
“Bị đánh? !” Doãn Thiên kích động kêu thành tiếng.
“Ừ ••• cho nên có thể cậu không nhìn thấy cậu ấy trong một khoảng thời gian dài đấy.”
“Khi nào cậu đi thăm, tớ cùng đi với cậu.” Doãn Thiên gấp gáp hỏi.
“Không, cậu đừng đi, đừng làm rối thêm nữa, để cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt đi, chờ vết thương trên mặt lành hẳn, hai người anh kia hết giận, có lẽ sẽ để cậu ấy ra ngoài thôi” Âu Dương Tuyết ngăn cản, nói giỡn, nếu để cậu đi, không giúp được gì thì thôi, nói không chừng lại thành nát bét hết.

Doãn Thiên im lặng, anh không biết ••• anh thật không biết bọn họ lại ra tay đánh cô, nếu như anh biết ••• nếu như anh biết trước, anh sẽ không mời cô về nhà chăng? Anh mê mang•••• anh chỉ cảm thấy tâm trạng quá đau khổ •••• cô bị đánh •••
Long Tịch Bảo nằm trên giường, ngoan ngoãn ăn chén cháo Âu Dương Tuyết tự tay nấu.
Ba ngày rồi, bọn họ chưa từng tới thăm cô, chỉ có Tuyết Tuyết mỗi ngày đều đến, ba ngày qua, cô không khóc cũng không gây sự, ngoan đến nỗi ngay cả chính cô cũng không dám tin tưởng.
Cô muốn ngoan một chút, tranh thủ sự khoan hồng, hi vọng bọn họ nhìn thấy cô như vậy sẽ không tức giận nữa.
“Bảo Bảo, sao mặt của cậu vẫn khuôn mặt nhỏ nanh còn sưng, còn đau không?” Âu Dương Tuyết đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng to của Long Tịch Bảo, nhẹ giọng hỏi.
“Dĩ nhiên là đau, một cái tát kia anh Bác đánh rất mạnh, làm sao sẽ không đau ••” Long Tịch Bảo meo meo kêu lên.
“trời ạ  ̄•• cậu cũng có chôc không đúng, về sau đừng như vậy nữa, biết không?”
“Tớ đâu dám nữa•••, cậu cho rằng da tớ dày đến nỗi không sợ bị đánh sao •••” Long Tịch Bảo vểnh cái miệng nhỏ lên.
“Tý nữa tớ luộc quả trứng gà để xoa lên, được không?”
“Được •••, cậu không đi chơi với anh Kiệt sao?”
“Không, Bảo Bảo của tớ đã vậy rồi, người nào rãnh rỗi để ý đến ảnh.” Âu Dương Tuyết đương nhiên nói.
“Tuyết Tuyết, cậu tốt quá, đúng rồi, anh Thiên có khỏe không?”
“Có  ̄• cậu ta tốt vô cùng, cậu ấy còn hỏi thăm cậu, tớ nói cho cậu ấy biết là cậu bị đánh, ở nhà nghỉ ngơi.”
“Tuyết Tuyết ngu ngốc này, cậu nói như vậy nhất định sẽ khiến anh ấy đau lòng lắm đấy!”
“Vậy phải nói làm sao •• cậu chỉ tớ đi•••” Âu Dương Tuyết khiêm tốn.

Long Tịch Bảo suy nghĩ một chút, nửa ngày nói không ra lời, thở dài: “Thôi, khi nào cậu gặp lại anh ấy thì nói cho anh ấy biết, tớ rất khỏe, không bị sao cả, bảo anh đừng lo lắng.”
“Biết rồi, cậu cũng thật là, thân mình còn chưa lo đi lo cho người khác.” Âu Dương Tuyết véo lỗ mũi của Long Tịch Bảo, nhẹ nhàng nói.
“Đúng rồi, Tuyết Tuyết, cậu với anh Kiệt bắt đầu từ bao giờ, như thế nào?” Long Tịch Bảo hỏi.
Âu Dương Tuyết đỏ mặt nói: “Từ khi ra ngoài SEX¬CLUB, anh ấy đưa tớ về nhà, sau đó mỗi lần đi làm gặp phải anh ấy, sau đó chúng tớ cứ như vậy bắt đầu, thật ra thì cho đến bây giờ tớ vẫn còn hơi hoang mang này.”
“Được nhá, đây là tình duyên được gắn kết nhanh chóng mà••• sợi dây buộc lại chính là tớ, khi nào hai người kết hôn đừng quên trả tớ tiền làm mai đấy, biết chưa? Phải uống nước nhớ nguồn đó nha!” Long Tịch Bảo cười đến nỗi rất gian.
“Con bé này, đã vậy rồi mà vẫn đùa được, phục cậu sát đất luôn.” Âu Dương Tuyết cười, đập nhẹ bả vai cô.
Hai người cứ như vậy, cười cười nói nói mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống, Long Tịch Bảo lưu luyến tiễn Âu Dương Tuyết, ngơ ngác ngồi trên giường, trống rỗng ••• thật cô đơn ••• thì ra cuộc sống thiếu bọn họ••• là có cảm giác này ••••••
Long Tịch Bảo cười cười tự giễu, mở ti vi, đem volume mở to, tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ đáng yêu, chui vào trong chăn, ngơ ngác nhìn TV •••• không biết nên làm những gì •••••• bọn họ không cần cô sao….Thật sự không cần cô sao ••• cô •• đã biết sai lầm rồi ••• nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng xa bọn họ quá ba ngày••• trong trí nhớ, phần lớn thời gian, cô đều ở chung một chỗ cùng bọn họ.
Bọn họ luôn cưng chìu cô, che chở cô, dạy cô cỡi ngựa, dạy cô đánh cờ, viết chữ, ăn cơm uống trà cùng cô, nhìn cô khiêu vũ tập võ, nghe cô đánh đàn ca hát •••••
Bây giờ ••• chỉ còn lại một mình cô•••••• bọn họ nhất định rất ghét cô •••••• Long Tịch Bảo càng nghĩ càng khóc, càng khóc càng lớn tiếng, cuối cùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. 9 Mà lúc cô ngủ không lâu sau đó, cửa phòng của cô mở ra, Long Tịch Bác rón rén đi tới .

Nhẹ nhàng đắp kín mền cho cô, đau lòng lau đi nước mắt của cô, sau đó dùng tay nhẹ vỗ gò má sưng đỏ, nhẹ nói: “Bảo bối, thật xin lỗi, anh không cố ý, thật đấy, chẳng qua là anh giận quá thôi!”
Không biết mấy giờ trôi qua,
Anh lẳng lặng nhìn cô ngủ, trong lòng buồn khổ khó tả.
Anh không dám đối mặt với cô, sợ nhìn thấy ánh mắt oán hận của cô, sợ nghe lời nói lạnh lùng của cô, ba ngày rồi, ba ngày, bọn họ chưa nói câu nào •••••• rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ ••• Long Tịch Bác thở dài, sờ sờ mái tóc dài của cô, xoay người rời đi.
Lại qua một đoạn thời gian, Long Tịch Hiên nhẹ nhàng mở cửa, đi vào, cầm trong tay một hộp thuốc, từ từ đến bên giường cô, mở nắp, lập tức hương bạc hà tỏa ra khắp phòng.
Cái này là người bạn tối của anh gửi tặng.
Long Tịch Hiên lấy tay quét một ít thuốc mỡ trong suốt, nhẹ nhàng bôi lên gò má của Long Tịch Bảo, trong mộng Long Tịch Bảo cảm thấy mình đang ăn kem, lành lạnh, vị bạc hà •••• thoải mái phát ra mấy tiếng lầu bầu: “Ăn ngon ••• anh Hiên, em còn muốn ăn nữa cơ.”
Long Tịch Hiên nghe cô nói mớ, không khỏi khẽ cười lắc đầu một cái, đắp lên dược cao nắp, ở trên trán cô hôn một cái, lại từ từ hướng đi cửa, nhẹ nhàng đóng cửa, đi ra.

Bình Luận (0)
Comment