Song Thành Hội - Cố Kỷ

Chương 32

Triệu Từ Hành đã nói dối, chắc chắn Ngải Đăng cũng biết cô đang nói dối. Hôm nay là ngày Tết Dương lịch, trường nghỉ học. Sau kỳ nghỉ sẽ là kỳ thi cuối kỳ. Sau khi rửa mặt xong, cô ngồi trong phòng khách một lúc, cổng trước của sân mở một bên, có mấy người hàng xóm quen mặt đi ngang còn chào cô.

“Ồ, Từ Hành về đây ở à.”

“Từ Hành ở nhà đấy à.”

“Chào buổi sáng, Triệu tiểu thư.”

Triệu Từ Hành tự nhiên cũng mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại không thoải mái, nụ cười của cô gượng gạo. Chẳng phải chỉ là mang súng theo bên người thôi sao, cô đâu phải không biết anh là người như thế nào. Nhưng cô thực sự hiểu anh sao?

Cô vẫn không biết vì sao anh lại thường xuyên qua lại trong giới người nước ngoài; không biết người mà anh thỉnh thoảng đến thành phố khác để tìm là ai, và vì sao phải tìm người đó; không biết lý do gì khiến anh trở về Cáp Nhĩ Tân năm 20 tuổi và cứu Yelena đúng lúc như vậy.

Cô không biết anh có từng giết người hay không; không biết liệu anh có phải sống trong nguy hiểm từng ngày; không biết anh nghĩ gì về tương lai của họ. Cô có thể cảm nhận được Ngải Đăng đã giấu cô một điều quan trọng nhất, điều mà chắc hẳn chính là nửa phần câu chuyện còn lại mà Yelena từng nhắc tới.

Cô không trách anh, vì họ quen nhau chưa lâu. Nhưng liệu anh có giận cô không? Anh rõ ràng biết cô đang nói dối, nhưng không vạch trần cô, mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Trong dòng suy nghĩ miên man, Triệu Từ Hành khoá cửa tứ hợp viện và đi về phía trường học.

Khi vừa ra khỏi cổng trường, Lương Hi Minh đã thấy Triệu Từ Hành. Anh vội vẫy tay, nhưng Từ Hành không nhìn thấy anh. Cô cúi đầu, bước chân vội vã, không biết đang nghĩ gì. Lương Hi Minh gọi hai lần, cô mới ngẩng lên nhìn thấy anh, rồi bước về phía anh.

Lương Hi Minh biết chiều qua Ngải phu nhân và cậu con trai đến trường tìm Từ Hành, cũng biết tối qua cô ở cùng cả nhà họ. Nhưng Lương Hi Minh không biết cô về lúc nào, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ là nghỉ tại căn tứ hợp viện nhỏ. Lương Hi Minh cảm thấy có chút kỳ lạ, vì từ sau khi Triệu tiên sinh qua đời, cô rất ít khi đến đó ở.

“Đang tìm em đây,” Anh mỉm cười nói khi cô đến gần, “Tối qua không gặp em. Hai ngày này đừng mong trốn việc nhé, hoạt động thiện nguyện mừng năm mới đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Em phải chọn mấy bức tranh, cả của em, của học trò nữa. Ngoài ra, hiệu trưởng Ngô còn nói, tranh của cha em cũng phải được đưa vào. Anh nói để em chọn, anh biết phần lớn tranh của cha em đã quyên tặng, nhưng chắc vẫn còn một vài bức mà…”

Anh vừa nói vừa nhìn Từ Hành, nhưng cô có vẻ không chú tâm. “Từ Hành, em có nghe anh nói không?”

Triệu Từ Hành giật mình, gật đầu: “Lát nữa em sẽ đi chuẩn bị. Nhưng Chủ nhật này có lẽ không được…”

Lương Hi Minh cau mày, “Anh biết Chủ nhật em phải đến nhà thờ làm thiện nguyện, chiều còn phải làm gia sư, nhưng anh nói này, tuần này phải dời lại. Công việc chính của em là giảng viên đại học, không chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sao…”

Nói đến đây, anh cũng cảm thấy giọng điệu của mình có phần nghiêm khắc quá, liền đổi giọng, hạ thấp giọng nói: “Còn nữa, em với gia đình Ngải tiên sinh thân thiết quá mức rồi. Phu nhân nhà anh ta và cả đứa trẻ đến trường tìm em. Điều này không tốt cho em. Nghĩ mà xem, học trò sẽ nghĩ gì, họ sẽ nói gì sau lưng…”

Triệu Từ Hành lặng lẽ nhìn Lương Hi Minh. Cô không phải chưa từng nghĩ tới, dù mọi chuyện không giống như người khác nghĩ, nhưng cô cũng không thể giải thích được.

“Anh nói nặng lời quá, em giận à?” Lương Hi Minh nhìn dáng vẻ của cô, không nỡ, thở dài: “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Triệu Từ Hành hiểu rõ Lương Hi Minh muốn tốt cho cô. Đối với cô, Hi Minh không chỉ là bạn thân mà còn như anh trai. Cô thậm chí không sợ lãnh đạo trường tìm cô nói chuyện, nhưng lại không muốn Hi Minh coi thường cô. Dù là Hi Minh, cô cũng không cách nào giải thích.

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Được, Chủ nhật này em sẽ ở trường.”

Cô lại nhớ đến lời Ngải Đăng nói, liền dặn dò thêm: “Anh cũng phải cẩn thận đấy.”

“Cẩn thận gì cơ?” Lương Hi Minh ngơ ngác hỏi.

“Thu Du…”

Nghe đến đó, Lương Hi Minh suýt nữa lao lên bịt miệng Triệu Từ Hành. “Em biết chuyện này từ đâu?” Anh nhỏ giọng, mặt đỏ bừng.

Nhìn dáng vẻ của anh, Triệu Từ Hành suýt bật cười. Cô đoán Hi Minh không muốn để người khác biết anh là một thành viên của Thu Du Tử.

“Anh đừng lo, tóm lại nếu anh còn điều tra vụ án Lâm Kiều, nhất định phải cẩn thận.”

Lương Hi Minh nghi ngờ nhìn cô: “Có phải Ngải tiên sinh nói không? Anh ta làm sao mà biết được chuyện này…”

“Em về ký túc xá đây, phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, còn bài tập chưa chấm nữa…”

“Từ Hành, đợi đã…”

Triệu Từ Hành không chờ Lương Hi Minh, quay người bước vào trường.

*

Sáng Chủ nhật, trong nhà thờ St. Mary thiếu đi khuôn mặt của một người phụ nữ phương Đông.

Ngải Đăng ngồi ở hàng ghế sau, sắc mặt còn lạnh lùng hơn thường ngày. Thomas ngồi bên cạnh, nói chuyện với anh.

“Hôm nay Triệu tiểu thư không đến. Nghe nói cuối năm bận rộn công việc quá…”

Ngải Đăng không phản ứng, ánh mắt vẫn dán chặt vào cây thánh giá giữa nhà thờ. Anh đã rất ít khi mơ thấy thánh giá, gần như cả tháng nay không hề mơ.

“Hôm đó tôi thấy cậu hôn cô ấy ngay bên ngoài quán bar của tôi. Yên tâm, tôi không nói với Yelena đâu, cả Melanie cũng không. Nhưng không chỉ tôi thấy, còn vài người quen cậu cũng thấy. Tôi không bịt miệng họ hết được…”

Thomas nghĩ một hồi mới tìm được từ thích hợp: “Anh bạn, tự cầu may thôi.”

Lúc này, thánh lễ sắp bắt đầu, Ngải Đăng đột nhiên đứng dậy.

Thomas tưởng Ngải Đăng tức giận, vội vàng kéo tay anh lại: “Tôi chỉ đùa thôi mà…” Nhưng Ngải Đăng hành động rất nhanh, anh đã rời khỏi đó.

Ngải Đăng không lái xe đến nhà thờ, anh muốn đến trường của Triệu Từ Hành nên phải về khách sạn lấy xe trước. Đến cửa khách sạn, anh hơi ngập ngừng rồi bước vào. Anh thoáng thấy August đang chuẩn bị đổi ca, bị Brina kéo qua một góc. Cặp đôi này dạo gần đây rất mặn nồng, Yelena bảo Brina có thể sẽ không đi Anh cùng cô nữa. Brina theo Yelena đã lâu, trong lời nói của Yelena có chút tiếc nuối nhưng dường như cô không định ngăn cản.

Vừa bước vào sảnh khách sạn Tứ Quốc, quản lý họ Vương đã nhanh chóng chạy đến, khom người cung kính nói với Ngải Đăng rằng, trước đó không lâu, Triệu tiểu thư có gọi điện báo vì công việc quá bận nên hôm nay không thể đến dạy. Ông Vương cũng nói thêm rằng ông đã thông báo việc này cho Ngải phu nhân rồi. Ngải Đăng gật đầu, nhanh chóng bước vào thang máy. Việc ông Vương không nhận được đồng bạc nào khiến ông hơi thất vọng.

Chẳng bao lâu sau, Ngải Đăng đã xuống lại, như nhớ ra điều gì, anh bước tới quầy lễ tân và dặn dò ông Vương: “Thấm Đông muốn ăn bánh nướng Lưu Lão ở đường Vương Phủ, ông mua vài cái mang lên, nhớ giữ ấm. Còn thư từ dạo này, nhận được thì lập tức mang lên cho tôi.”

Lần này, ông Vương cười tươi đáp ứng ngay. Kết quả, ông nhận được hai đồng bạc, cũng hiểu số tiền dư sau khi mua bánh nướng có thể giữ lại.

Ngải Đăng bước ra khỏi khách sạn, tiến về chiếc Ford màu đen. Vừa lên xe, anh cảm nhận ngay có điều gì đó không ổn, nhưng đáng tiếc đã muộn. Một khẩu súng lạnh lẽo và cứng ngắc đã dí vào sau đầu anh, từ ghế sau, nửa khuôn mặt của một người ngoại quốc lộ ra.

“Mọi chuyện luôn thay đổi, phải không, Ngải tiên sinh? Quay lại lần cuối chúng ta gặp, tình thế lúc đó hoàn toàn ngược lại.” Giọng nói xảo quyệt của Marco trở nên hung dữ: “Lái xe đi.”

Ngải Đăng đặt tay lên vô lăng, bình tĩnh hỏi: “Đi đâu?”

“Hàng của tôi lại bị cướp nữa rồi. Giờ thì anh nói đi, chúng ta nên đi đâu, hả?!”

“Tại sao tôi phải biết?”

Ngải Đăng vừa dứt lời, khẩu súng sau đầu anh đẩy mạnh hơn, mang đến cảm giác đau.

“Anh có nguồn tin của anh, chẳng lẽ tôi không có nguồn tin của tôi? Tôi đã biết lần trước là anh mật báo cảnh sát. Thật không ngờ anh lại là một con chuột, Ngải tiên sinh.”

Ngải Đăng không đáp, chỉ liếc vào gương chiếu hậu. Đôi mắt xanh của Marco đầy căm hận. Gã này là một tên to xác, thông thường những kẻ to xác đều chậm chạp, nhưng Marco từng là lính, nên nhanh nhẹn hơn những kẻ mập mạp khác nhiều. Nếu chỉ so về sức mạnh, Ngải Đăng không hoàn toàn chắc mình sẽ thắng. Bên ngoài xe là một khoảng không gian trống trải, xung quanh không có xe hay người qua lại, tạm thời cũng không ai đến. Ngải Đăng giữ tay trên vô lăng, không dám manh động. Hiện tại, tình thế không nghiêng về phía anh, điều quan trọng nhất là khẩu súng của anh đang để trên phòng.

“Đừng nhìn ngang nhìn dọc! Lái xe đi! Tôi không nhắc lại lần nữa, trừ khi anh muốn tôi ghé thăm vợ và con trai anh trên tầng.” Marco gầm gừ cảnh báo.

Ngải Đăng khởi động xe. Khi anh lái xe ra, August đã đổi ca. Cậu thanh niên người Nga vẫy tay chào Ngải Đăng ngay lập tức, nhưng khi thấy hình như có người ngoại quốc ngồi ở ghế sau xe anh, vẻ mặt cậu lộ rõ sự kinh ngạc.

“Phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh sẽ chết chắc.”

Ngải Đăng không nhìn ngang nhìn dọc, lái xe rời khỏi khách sạn Tứ Quốc, rất nhanh đã tiến vào đường Bình An.

“Để tôi nói thế này, Ngải tiên sinh. Không có lô hàng này, tôi không sống qua mùa đông này được. Ông chủ người Nhật của tôi cũng sẽ bỏ rơi tôi. Anh có thể tưởng tượng tôi tuyệt vọng đến mức nào. Nhờ ơn anh, tên khốn kiếp.”

Marco vẫn giương súng chỉa vào Ngải Đăng. Hắn biết người đàn ông Trung Quốc này không phải là dân thường. Hắn từng chứng kiến năng lực của anh, biết anh rất nguy hiểm. Một khi mất cảnh giác, người bị súng dí sẽ đổi thành hắn.

Ngải Đăng chịu đựng sự huyên náo của Marco. Có đôi lúc hiểu được một ngôn ngữ cũng là điều tồi tệ.

“Khi một người tuyệt vọng, họ sẽ vứt bỏ nhiều nguyên tắc làm việc, chẳng hạn như tôi ghét bọn hiếp dâm, tôi cũng không động vào trẻ con. Nhưng bây giờ, chưa chắc đâu.” Marco để ý thấy tay Ngải Đăng siết chặt vô lăng, hắn bật cười lạnh lùng, tiếp tục lải nhải: “Tôi có nói với anh chưa nhỉ? Tôi luôn hứng thú với phụ nữ phương Đông. Tình nhân của anh đúng kiểu tôi thích. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi? Người của tôi bảo cô ấy gần 30. Ồ, phải nói tôi chẳng nhìn ra được tuổi tác của mấy cô gái phương Đông. Anh nghĩ cô ấy còn trinh không…”

“Câm miệng!” Ngải Đăng quát khẽ. Khẩu súng sau đầu anh lập tức ấn mạnh hơn, cơn đau truyền đến rõ ràng.

“Anh không có quyền bảo tôi câm miệng. Lái xe tử tế đi, đưa tôi đến lô hàng của tôi. Sau đó, tôi sẽ nói cho anh thông tin anh cần, rồi chúng ta xóa nợ. Nếu anh dám chơi xỏ, vợ, con trai và tình nhân của anh sẽ phải trả giá.” Marco vừa nói vừa ấn khẩu súng vào đầu Ngải Đăng, đủ để lưu lại vết máu.

Ngải Đăng lái xe ra khỏi đường Bình An, họ sắp vào khu sứ quán. Marco bắt đầu căng thẳng, hắn gầm lên: “Anh định chơi xỏ tôi sao?!”

Marco hiếm khi đặt chân đến khu sứ quán. Lãnh sự quán Anh bảo vệ công dân Anh, nhưng Marco là tội phạm có tiền án, không nằm trong diện được bảo vệ. Chính phủ Anh không truy nã hắn thì hắn đã thấy may mắn, nói gì đến việc trở về Anh Quốc—đó là chuyện Marco không bao giờ dám mơ tới.

“Ông muốn hàng của ông.” Ngải Đăng đáp, không giảm tốc độ.

“Anh đúng là biết giấu giếm!” Marco nghiến răng nghiến lợi. Hắn nhe bộ răng vàng khè, vừa lởm chởm vừa bẩn thỉu.

Đến cổng Bắc 1 của khu vực sứ quán, Marco hồi hộp hẳn lên. Nhưng lính canh tại cổng nhận ra chiếc xe Ford này, cũng nhận ra Ngải Đăng, nên chỉ ghi lại biển số, không yêu cầu anh dừng xe.

“Vừa nãy chắc anh rất muốn thằng lính Mỹ đó chặn anh lại…”

“Tôi không bao giờ đặt hy vọng vào người khác.” Ngải Đăng bình thản đáp, lặp lại lời Marco vừa nói, “Ông lấy hàng của ông, tôi lấy thông tin tôi cần. Giao dịch công bằng.”

Marco cười nham hiểm: “Lựa chọn sáng suốt, giao dịch công bằng.”

Ngải Đăng lái xe đến cửa câu lạc bộ đêm của Joshua. Marco liếc nhìn biển hiệu, thấy tên ‘Câu lạc bộ Thiên Đường’. Hắn nhận ra ngay đây là câu lạc bộ của người Do Thái. Ngay cả tên gọi cũng theo một kiểu. Câu lạc bộ của người Do Thái trên phố Cáp Đức Môn cũng có cái tên tương tự.

“Anh thật sự nghĩ tôi sẽ theo anh vào trong sao?” Marco giận dữ nói, “Để tôi đoán xem, vào trong sẽ có ít nhất ba khẩu súng chĩa vào tôi.”

Ngải Đăng nhún vai: “Hàng của ông ở bên trong.”

Marco trầm ngâm một lúc, rồi bật cười lạnh: “Tôi quên chưa nói với anh. Người của tôi đang theo dõi tình nhân của anh. Vợ và con trai anh sống trong khách sạn, đúng là khó ra tay hơn một chút. Nhưng họ rồi cũng phải ra ngoài thôi, phải không? Anh nghĩ tôi phí lời với anh nãy giờ chỉ để dọa anh thôi sao?”
Bình Luận (0)
Comment