Song Thành Hội - Cố Kỷ

Chương 41

Ngải Đăng 20 tuổi trở về Cáp Nhĩ Tân, đó là mùa xuân ở thành phố này. Anh đứng bên bờ sông Tùng Hoa, nhìn những nhà thờ, cây hạnh, tửu lâu, cùng bóng dáng cái đầu trọc của Kỳ Nhị gia dường như vẫn hiện rõ trước mắt. Nhưng dù cố gắng, anh cũng không thể nhớ nổi bản thân năm xưa, một người không đủ ăn, không biết chữ. Bây giờ, anh mang theo súng, có tiền, chữ viết tuy xấu, nhưng ít nhất hai chữ “Ngải Đăng” cũng được viết ra một cách phóng khoáng. Đi bất kỳ nơi nào trong thành phố này, gặp bất kỳ ai, anh cũng không cần cảm thấy sợ hãi hay tự ti nữa.

Đó vẫn là mùa xuân lạnh lẽo của thành phố băng giá. Ngải Đăng mặc vest, đội mũ nỉ, bước đi dọc theo bờ sông. Năm năm, sáu năm không phải quá dài, nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để thay đổi nhiều điều. Ví dụ, anh đã quen với cách ăn mặc này, cũng quen với việc người ta cung kính gọi anh là “thiếu gia.” Sau này, anh mới hiểu “sắp xếp” của Kỳ Nhị gia là gì. Ngày anh “bái sư”, anh đã đoán Kỳ Nhị gia không bao giờ làm gì mà không có lý do.

Ngày Kỳ Nhị gia lần đầu dẫn Ngải Đăng đến trường đua ngựa Tây Biện Môn cũng là một ngày xuân như thế, chỉ có điều ấm áp hơn. Cả thành Bắc Bình tràn ngập sắc xanh. Người ta thường nói, “mùa xuân ngắn ngủi”, nhưng sự ngắn ngủi ấy vẫn khiến Bắc Bình lộ ra vẻ đáng yêu. Trời trong xanh, chim trong lồng và ngoài trời đều hót líu lo. Các ông lớn, thiếu gia, người ngoại quốc, người bản địa, giàu nghèo khắp nơi đổ về trường đua ngựa, có người vì giao lưu xã hội, có người vì thử vận may, có người hy vọng một canh bạc định đoạt cả đời.

Kỳ Nhị gia vẫn mặc trường bào, đầu đội một chiếc mũ lễ khá nổi bật. Vì ông trọc đầu, nên thỉnh thoảng đội mũ lại bị đồn là ông thích đội mũ. Ngải Đăng thì luôn diện bộ lễ phục phương Tây cao cấp.

Hai người đứng trên khán đài xem ngựa chạy một lúc rồi đi ra phía sau. Phía sau không phải ai cũng vào được, người ngoại quốc phụ trách kiểm tra rất nghiêm. Nhưng khi thấy Kỳ Nhị gia, người ngoại quốc ấy liền cho qua, dù Kỳ Nhị gia chẳng nói một câu tiếng nước ngoài.

Tại đây, Kỳ Nhị gia và Ngải Đăng mỗi người cầm một ly champagne, như đang chờ ai đó. Ngải Đăng lúc ấy đã hiểu cách giữ mồm giữ miệng, không mở lời khi không cần, lại càng không hỏi những điều nghi hoặc trong lòng. Quan sát nhiều, suy nghĩ nhiều. Nếu chỉ ngồi chờ người khác đưa câu trả lời, anh sẽ luôn ở thế bất lợi.

Không lâu sau, một quý bà ăn mặc lộng lẫy bước đến chỗ họ. Bà là người Trung Quốc, khoảng 40 tuổi, phong thái vẫn còn mặn mà. Đi cùng bà là một phụ nữ ngoại quốc cũng trạc tuổi, dáng vẻ và cách ăn mặc đều không tầm thường.

Lần ấy, Kỳ Nhị gia không chỉ giới thiệu Ngải Đăng là thiếu gia, mà còn cố tình ám chỉ rằng anh có thể là một đại quý tộc thời tiền triều. Thực ra, sau khi nhà Thanh sụp đổ, danh phận quý tộc tiền triều không chỉ có thể trở thành gánh nặng mà còn dễ bị người ta chế giễu, thậm chí gây tai họa. Nhưng Kỳ Nhị gia làm một số việc kinh doanh, nếu có thân phận này sẽ mang lại không ít thuận lợi, càng khiến người khác tin tưởng.

Ngải Đăng đi theo Kỳ Nhị gia mấy năm, biết nhiều hơn người ngoài, nhưng cũng chỉ giới hạn. Anh biết Kỳ Nhị gia từng là một bậc lão làng trong một băng đảng lớn gần Hoàng thành, rằng ông không vợ không con nhưng có một người cháu giữ chức vụ quan trọng trong băng đảng ấy. Kỳ Nhị gia từ lâu đã nghiêm cấm Ngải Đăng tham gia băng đảng, đồng thời cũng nhắn nhủ cháu mình không được làm khó Ngải Đăng. Hai thầy trò ngày thường tuyệt đối không qua lại với băng đảng, nhưng dù không còn trong giang hồ, giang hồ vẫn có danh tiếng của ông. Ví dụ như chuyện kinh doanh ở trường đua ngựa, không phải ai cũng làm được.

“Con ngựa đỏ vừa rồi, nhà Ngải thiếu gia không biết đã có bao nhiêu con như vậy. Nếu cậu ấy nói con ngựa đó thắng, nhất định sẽ thắng…”

Hai vị quý bà tin tưởng tuyệt đối, nhìn Ngải Đăng chằm chằm. Nhưng Ngải Đăng chẳng nói cười, tỏ vẻ thờ ơ. Lúc đó, Ngải Đăng vừa qua 18 tuổi, cao không kém Kỳ Nhị gia, dáng người cao lớn, vai rộng, lại thêm khuôn mặt tuấn tú vừa rũ bỏ nét trẻ con. Đi đến đâu, anh cũng khiến phụ nữ ngoái nhìn. Nhưng anh chẳng bận tâm, quan trọng hơn là anh biết Kỳ Nhị gia muốn anh thể hiện như vậy. Anh càng biết, mình nên như vậy.

Khi hai người rời trường đua ngựa, Kỳ Nhị gia nói một câu kỳ quặc: “Nếu ta ở tuổi cậu, với vẻ ngoài này, không biết đã có bao nhiêu phụ nữ rồi. Cậu thì hay thật, gặp cô nàng nào đẹp cũng chẳng buồn liếc mắt.”

Kỳ Nhị gia xưa nay không nói lời thừa. Nếu ông nói câu gì bông đùa, hoặc là đang mỉa mai, hoặc là có ý sâu xa. Lần này, ông đang thử Ngải Đăng.

Ngải Đăng không biểu lộ gì, cũng không định mở lời. Đúng lúc đó, một cô gái mặc đồ cưỡi ngựa, dáng vẻ oai phong lướt qua. Anh ngửi thấy mùi hương thoang thoảng thì quay đầu nhìn. Cô gái ấy cũng quay lại, nở một nụ cười rực rỡ với anh, đôi mắt đẹp chớp chớp, như muốn mời anh bước tới. Ngải Đăng không đi, quay đầu tiếp tục bước đi. Nhưng anh biết, vành tai mình hơi nóng lên.

Kỳ Nhị gia đứng sau cười ha hả, rồi thấp giọng nói: “Ta còn tưởng cậu không thích phụ nữ. Hóa ra vẫn thích.”

Ngải Đăng vẫn im lặng. Anh không cần nói với Kỳ Nhị gia rằng, anh không phải không thích phụ nữ, chỉ là trong khoảng thời gian dài trước đó, anh rất sợ phụ nữ. Những ánh mắt ngây thơ, tò mò, e thẹn, mờ ám, chứa chan tình cảm của họ, dường như có thể nhìn thấu bí mật sâu kín nhất trong lòng anh, những ký ức tồi tệ nhất. Anh không thể nghĩ đến, càng không thể quên.

Kỳ Nhị gia đoán không sai, anh có kẻ thù, và anh muốn trả thù. Khát vọng báo thù mạnh mẽ đến mức mọi đau khổ anh chịu đều không đáng kể, mọi nỗi đau anh cảm nhận đều chẳng là gì.

Ngày Kỳ Nhị gia đóng cửa “Bát Khổ Trai” cũng là ngày Ngải Đăng bước lên con đường báo thù.

Căn bệnh của Kỳ Nhị gia đến đột ngột, ông biết mình không còn nhiều thời gian, nên không còn hứng thú với bất kỳ điều gì. Ông rất hào phóng với Ngải Đăng, chia cho anh một nửa tài sản.

“Phật dạy đời người có tám khổ, không ai trong cõi đời này có thể thoát khỏi. Cậu còn trẻ, phải nghĩ thông suốt, báo thù hay không báo thù cũng đều phải sống cho tốt, đừng để uổng phí công lao ta nuôi dạy cậu. Ta không kỳ vọng cậu trở thành anh hùng, vì chính ta cũng chẳng phải. Nhưng cậu đừng quên trong loạn thế này còn biết bao người khốn khổ như cậu. Cậu tuyệt đối không được trở thành kẻ ăn trên xương máu họ. Ngày sau nếu còn sức lực, hãy nghĩ đến chuyện gia quốc thiên hạ.”

Lời của Kỳ Nhị Gia hiếm khi nghiêm túc như vậy, đây chính là lời từ biệt. Ông mang nửa phần tài sản còn lại đi ngao du khắp nơi. Từ đó sống chết không rõ.

Ngải Đăng thì đi về phương Bắc, trở lại Cáp Nhĩ Tân.

Bên dòng sông Tùng Hoa cũng có thiếu nữ lén nhìn chàng thanh niên điển trai, lạnh lùng dưới chiếc mũ nỉ. Nhưng Ngải Đăng mắt nhìn thẳng, đầu óc đang suy nghĩ chuyện khác. Cho đến khi anh đi qua một chỗ thưa người, anh gặp một cô gái Nga đang nhảy xuống sông.

Yelena tỉnh lại trong một phòng khám. Ngoài trời đã về chiều, bên cửa sổ có một người đàn ông Trung Quốc xa lạ đứng đó. Yelena nghĩ mình lại trở về địa ngục trần gian, liền hét lên kinh hãi.

“Tôi sẽ không làm hại cô.” Ngải Đăng nói bằng tiếng Nga ngượng nghịu.

Yelena không chỉ hét, mà còn khóc nức nở.

“Tôi sẽ không làm hại cô. Cô đang mang thai.” Ngải Đăng lại nói lần nữa. “Ở đây ngoài tôi ra, không ai hiểu tiếng Nga. Tôi cũng chỉ biết chút ít.”

Yelena vẫn không ngừng khóc hét, thậm chí còn định đập vỡ cốc thủy tinh để tự sát. Ngải Đăng không còn cách nào khác, đành giữ chặt cô, gọi bác sĩ tiêm thuốc an thần.

Lần tiếp theo Yelena tỉnh dậy, trong phòng có thêm một chàng trai Nga gầy gò trạc tuổi cô. Cô lập tức cầu cứu anh ta bằng tiếng Nga. Chàng trai Nga nói vài câu, Yelena dần bình tĩnh lại. Hai người bắt đầu trò chuyện.

Ngải Đăng vẫn đứng cạnh cửa sổ, quay lưng lại với họ.

Một lúc sau, Ngải Đăng nghe thấy Yelena nói cảm ơn bằng tiếng Trung. Anh quay đầu lại, thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái Nga đầy nước mắt. Anh lập tức quay đi, hỏi chàng trai Nga bằng tiếng Anh: “Cô ấy nói gì?”

Chàng trai Nga đáp: “Cô ấy tên là Yelena, từng là một tiểu thư quý tộc. Hình như cô ấy đã gặp phải chuyện giống như chúng ta… Cô ấy biết mình mang thai, nhưng chỉ muốn chết, cô ấy cầu xin chúng ta hãy để cô ấy chết.”

Ngải Đăng quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Chàng trai Nga là Victor, nhỏ hơn Ngải Đăng hai tuổi. Hai người từng lớn lên trong một nhà thờ Thiên Chúa giáo và trốn thoát cùng nhau. Sau khi trốn ra ngoài, Victor nhập bọn với người Nga trên phố, còn Ngải Đăng hòa nhập với người Trung Quốc, rồi dần mất liên lạc. Ngải Đăng học được chút tiếng Nga lủng củng chính là từ Victor.

Ngải Đăng trở lại Cáp Nhĩ Tân, đến nhà thờ Thiên Chúa giáo hỏi thăm thì biết cha Richard đã rời đi từ vài năm trước. Có người nói ông đi đến một nhà thờ ở Paris, Pháp; có người nói ông đến Hồng Kông; cũng có người bảo ông tự ý rời giáo hội, không rõ tung tích. Ngải Đăng tìm khắp nơi vẫn không có tin tức chắc chắn.

Trong lúc Ngải Đăng đi dạo bên sông, nghĩ về bước tiếp theo của mình, anh tình cờ gặp Yelena đang tìm cái chết. Yelena tỉnh dậy với tiếng khóc thét kinh hoàng, khiến Ngải Đăng nghĩ đến việc tìm một người biết tiếng Nga, không ngờ lại gặp Victor ở khu vực tụ tập của người Nga.

Victor sau khi trốn khỏi nhà thờ có số phận còn thê thảm hơn Ngải Đăng. Theo những gì Ngải Đăng thấy, Victor đã nghiện ma túy, có lẽ còn mắc một căn bệnh kỳ lạ nào đó.

“Chết đi để kẻ ác vẫn sống yên ổn sao?” Ngải Đăng xoay người nói, “Victor, dịch lại cho cô ấy nghe.”

Victor dịch lại lời Ngải Đăng. Yelena nghe xong thì thất thần nói: “Vậy tôi có thể làm gì? Tôi không biết phải làm gì. Tôi ghét người Trung Quốc!”

Victor dịch tiếp, Ngải Đăng nhận ra kẻ tấn công Yelena là người Trung Quốc. Không lạ khi cô hoảng sợ khi thấy anh.

Nhưng Victor lại nói: “Thực ra cô ấy không chắc đó là người Trung Quốc, nhưng chắc chắn là người phương Đông.”

Ngải Đăng cười nhạt, rất lâu sau mới nói: “Trong người phương Đông có kẻ xấu, trong người phương Tây cũng có kẻ ác. Victor, bảo cô ấy điều này. Nếu cô ấy muốn sống, cô ấy có thể đi theo tôi. Tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây. Đứa trẻ sinh hay không, là quyết định của cô ấy.”

Yelena không thể giải thích tại sao lúc đó cô đồng ý. Với cô, Ngải Đăng xuất hiện như một phép màu…

Ngải Đăng cũng không thể giải thích tại sao lúc đó mình lại đưa ra quyết định như vậy. Khi anh chưa biết bước tiếp theo của đời mình sẽ ra sao, thì cô gái tội nghiệp này xuất hiện. Hoặc có lẽ anh có thể giải thích: anh đã trở thành một kẻ mạnh, dù chưa báo được thù, nhưng đã có khả năng giúp đỡ kẻ yếu.

Tuy nhiên, Victor không sống được đến ngày họ rời khỏi Cáp Nhĩ Tân. Cậu đã lén dùng tiền Ngải Đăng đưa để mua ma túy với độ tinh khiết cao, rồi chết vào một buổi sáng khi trời bắt đầu ấm lên.

Yelena đã bán căn nhà của gia đình, cho tất cả người hầu ra đi, chỉ giữ lại một mình Brina. Trước khi mùa hè ở Cáp Nhĩ Tân đến, cô rời đi cùng Ngải Đăng, tiến về phương Nam.

Trước khi rời khỏi Cáp Nhĩ Tân, Ngải Đăng đã đến nhà thờ Thiên Chúa giáo và lấy trộm một cuốn sách của một vị linh mục khác. Đó là cuốn “Bá tước Monte Cristo” của cha Anthony đã qua đời. Chính cha Anthony là người đã nhận nuôi Ngải Đăng, đặt cho anh cái tên “Eden”, và dạy anh tiếng Anh cùng tiếng Pháp. Ngải Đăng từng có khoảng thời gian hạnh phúc tại nhà thờ đó. Cha Anthony luôn hiền từ và khen ngợi năng khiếu ngôn ngữ của anh.

Đáng tiếc là cha Richard, người kế nhiệm cha Anthony, lại là một con quỷ. Ông chỉ biết nói tiếng Pháp, và tiếng Pháp của ông là thứ ngôn ngữ kinh tởm nhất trên đời. Ngải Đăng từng thề với chính mình rằng sẽ không bao giờ nói tiếng Pháp nữa. Nhưng lúc đó, anh chưa biết mình sẽ gặp một cô gái Trung Quốc từng du học ở Pháp và biết vẽ tranh.

Ngải Đăng và Yelena bắt đầu một cuộc sống mới ở Bắc Bình. Nhưng Ngải Đăng không dừng lại việc tìm kiếm kẻ ác, anh sẽ không dừng lại, chừng nào anh còn sống.

*

Triệu Từ Hành nhìn đống chất nôn dưới đất, nước mắt trào ra. Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, mơ hồ thấy Ngải Đăng hình như muốn lại gần, nhưng cuối cùng vẫn không bước tới.

Yelena đứng bên cạnh, lo lắng nói điều gì đó, dường như đang xin lỗi Ngải Đăng và cả Triệu Từ Hành.

Ngải Đăng và Triệu Từ Hành đều không nói một lời.

Trương Yên dọn dẹp căn phòng. Bà không hỏi bất cứ điều gì, chỉ yên lặng làm xong rồi rời đi.

Yelena nói cô sẽ ngủ cùng với Thấm Đông tối nay.

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại hai người: Triệu Từ Hành và Ngải Đăng.

Triệu Từ Hành lảo đảo đóng cửa, trở về phòng khách. Ngải Đăng không còn ở đó. Cô tìm anh trong phòng ngủ, thấy anh nằm trên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô nằm xuống bên cạnh anh. Anh trở mình, quay lưng về phía cô.

Cô tắt đèn, trong bóng tối, cô ôm chặt lấy anh từ phía sau. Anh không đẩy cô ra, cũng không chạm vào cô. Nước mắt cô rơi trên lưng anh, không thể ngừng lại, cô nức nở gọi tên anh một cách đứt quãng.

Cô muốn nói gì đó, nhưng cảm thấy bất kể nói gì cũng sẽ làm tổn thương anh. Cô không biết mình đã khóc bao lâu, khóc như một đứa trẻ bất lực, rồi mệt lả, thiếp đi khi đang ôm anh.

Khi Triệu Từ Hành tỉnh lại, bên cạnh cô trống không, lạnh lẽo.

Ngải Đăng đã rời đi.
Bình Luận (0)
Comment