Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 113

An Chi Dư đứng bên cửa sổ công ty, đợi đến khi Cận Châu lái xe đi xa mới từ tầng trên bước xuống.

Vì là giờ cao điểm buổi sáng, Diêm Sân mất một tiếng mới tới nơi.

"Xin lỗi, xin lỗi, đường tắc quá!"

Chiếc xe của Diêm Sân là màu đỏ nổi bật, vừa được Sầm Tụng tặng cho cô ấy tháng trước. An Chi Dư không để ý nhiều, mở cửa xe và ngồi xuống thì bất ngờ nghe thấy một tiếng "á!" khiến cô suýt nữa bật dậy.

Diêm Sân cười rút con thú bông mà cô vừa ngồi lên ra và ném ra ghế sau: "Làm cô sợ rồi hả?"

An Chi Dư quay đầu nhìn ra sau, ngoài ghế trẻ em, ghế sau còn chất đầy thú bông lớn nhỏ, đủ màu sắc.

Dù có hơi lộn xộn, nhưng lại mang nét dễ thương trẻ thơ.

"Thư Ngật còn thích thú bông à?" An Chi Dư vẫn luôn nghĩ cậu bé đó chỉ thích mô hình ô tô thôi.

"Nó đâu có thích, mấy cái đó đều là lúc đưa nó đi khu vui chơi, Sầm Tụng gắp cho!" Diêm Sân liếc nhìn ra sau: "Lúc gắp thì vui, mang về lại không biết để đâu."

Không hiểu sao, mấy lời than vãn vô tình của Diêm Sân lại khiến An Chi Dư cảm thấy có chút ghen tị, ví dụ như gắp thú bông, Cận Châu chưa bao giờ đưa cô đi gắp.

Giao thông trên đường vẫn tắc, tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, Diêm Sân tán gẫu với cô.

"Cô với chú có khám sức khỏe trước khi kết hôn không?"

An Chi Dư lắc đầu: "Không, còn hai người thì sao?"

Diêm Sân cũng lắc đầu: "Chủ yếu là năm nào Sầm Tụng cũng khám sức khỏe, còn tôi thì ở bên Anh cứ hai năm lại làm một lần kiểm tra phụ khoa toàn diện."

An Chi Dư ngẫm nghĩ: "Hình như hai ba năm rồi tôi không đi kiểm tra."

Chủ đề này rất dễ đi sâu vào, Diêm Sân hỏi cô: "Hai người có dùng biện pháp không?"

Có lẽ vì sống ở nước ngoài đã lâu, Diêm Sân rất thoải mái với mấy chủ đề như thế này, nhưng An Chi Dư thì ngại ngùng, dù có lúng túng nhưng cô vẫn gật đầu.

Diêm Sân hỏi tiếp: "Cô hay là chú làm?"

Mặt An Chi Dư bắt đầu đỏ lên: "Anh ấy..."

Diêm Sân bất ngờ bật cười: "Cô có biết lúc Thư Ngật vừa sinh ra, Sầm Tụng nói gì không?"

Cô ấy hồi tưởng lại mà không nhịn được cười khúc khích: "Anh ấy nói, sao lại xấu thế này!"

An Chi Dư tin tưởng: "Lúc bé Thư Ngật xấu lắm à?"

"Đương nhiên là không xấu, chỉ có anh ấy là thấy xấu thôi, khi ấy, ngoài tôi ra, nhìn ai anh ấy cũng thấy chướng mắt!"

An Chi Dư không hiểu: "Tại sao vậy?"

"Vì anh ấy nghĩ có người đàn ông đang tranh giành sự quan tâm với mình!"

"Đàn ông cũng tranh giành với con à?" Đây là lần đầu tiên An Chi Dư nghe thấy chuyện này.

"Cảm giác đó, phải diễn tả thế nào nhỉ..." Diêm Sân mơ màng nhớ lại: "Khi đó cảm thấy khó hiểu và tức giận, nhưng nghĩ lại thấy hạnh phúc vô cùng."

Cô ấy quay sang nhìn An Chi Dư: "Cô biết vì sao tôi muốn sinh thêm đứa nữa không?"

"Vì sao?"

Cô ấy thở dài: "Chỉ là muốn trải nghiệm lại cảm giác được người khác trân trọng như báu vật thêm lần nữa."

An Chi Dư nhíu mày nhẹ: "Bây giờ Sầm Tụng không đối xử tốt với cô như trước nữa à?"

Diêm Sân vội lắc đầu: "Không phải, anh ấy vẫn luôn đối xử tốt với tôi, nhưng phụ nữ mà... cô biết đấy, lúc nào cũng tham lam, dù đã có rất nhiều nhưng vẫn muốn thêm."

Những lời này, An Chi Dư cũng có chút đồng cảm, bởi cô bây giờ cũng ngày càng tham lam.

Ví dụ như con cái, nhìn thấy cảnh Diêm Sân cùng chồng và con đi bên nhau, cô rất ngưỡng mộ, luôn nghĩ rằng bức tranh ấy mới là trọn vẹn.

Đang mơ màng suy nghĩ, An Chi Dư bỗng nhớ tới bữa tiệc tối mà Cận Châu đã nói.

"Cô và Sầm Tụng đã làm lành rồi sao?"

Sắc mặt Diêm Sân lập tức lạnh lùng: "Chưa!"

An Chi Dư ngẩn người, vừa rồi nghe giọng điệu của Diêm Sân khi nhắc đến Sầm Tụng, không hề giống như đang giận dỗi.

Nếu chưa làm lành...

An Chi Dư hỏi: "Vậy cô có đi dự tiệc của tập đoàn Phương Thú tối nay không?"

Nhắc đến chuyện này, Diêm Sân vừa giận vừa bất lực: "Trên thiệp mời đã ghi tên, tôi mà không đi thì anh ấy mất mặt quá!"

Vẫn còn giận mà vẫn để ý thể diện cho đối phương.

An Chi Dư mỉm cười: "Tôi thấy cô ngoài mặt cứng rắn nhưng trong lòng mềm mỏng."

Diêm Sân không chỉ cứng miệng mềm lòng, mà còn luôn thích giúp chồng giữ thể diện, nếu không đã không để Sầm Tụng nắm được điểm yếu và lợi dụng cơ hội.

Nhưng, điều này có thể là điểm yếu trong mắt đàn ông, còn với Diêm Sân, lại là một cách khéo léo giữ chồng.

"Cô có biết kiểu người phụ nữ nào khiến đàn ông không thể dứt ra không?"

An Chi Dư ngơ ngác lắc đầu: "Kiểu nào?"

"Là kiểu khó lường!" Cô ấy ra vẻ giàu kinh nghiệm: "Rõ ràng một giây trước còn dịu dàng ngọt ngào, ngay sau đó lại lạnh lùng như băng, lúc này anh ta sẽ không thể không bỏ thời gian suy nghĩ!"

An Chi Dư thấy cô ấy hiểu biết quá: "Mấy cái này cô học ở đâu vậy?"

"Dì của tôi đó!" Diêm Sân cười khúc khích: "Chính là mẹ chồng vĩ đại của cô!"

An Chi Dư: "..."

Đúng mười giờ, khi An Chi Dư và Diêm Sân vừa tới phòng khám Đông y thì Sầm Tụng gọi cho Cận Châu.

Nhưng lúc này Cận Châu đang họp, anh ngắt máy rồi nhắn tin lại: [Có việc gì không?]

Sầm Tụng: [Có biết vợ tôi đưa vợ cậu đi đâu không?]

Cận Châu: [Bệnh viện?]

Đây là suy đoán mà từ tối qua tới sáng nay anh đã suy nghĩ ra.

Sầm Tụng ngạc nhiên: [Sao cậu biết?]

Cận Châu: [Đoán thôi.]

Sầm Tụng: [Tặng thêm cậu một chữ: Đông.]

Cận Châu: [Bệnh viện Đông y?]

Sầm Tụng: [Đông y! Đi gặp thầy thuốc Đông y!]

Cận Châu vừa bất ngờ vừa không: [Làm sao cậu biết?]

Sầm Tụng: [Thư Ngật nói với tôi, thằng bé nói sáng sớm mẹ đã trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại, gọi đối phương là thầy Phồn!]

Họ Phồn hiếm gặp, ở Bắc Kinh không có mấy người, Cận Châu may mắn từng nghe qua từ Kiều Mộng.

Cận Châu không trả lời thêm Sầm Tụng mà nhắn tin cho An Chi Dư.

Cận Châu: [Em đang làm gì thế?]

Lúc này, An Chi Dư đang ngồi với Diêm Sân trong phòng nghỉ đợi đến lượt.

Diêm Sân nói thầy thuốc Đông y này mỗi ngày chỉ nhận mười người, và họ xếp thứ tư.

Nhưng cô ấy không nói với An Chi Dư, thứ tự này là nhờ dì sắp xếp giúp.

An Chi Dư cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trong đầu hiện lên hình ảnh gắp thú bông.

An Chi Dư: [Anh chưa bao giờ dẫn em đi gắp thú bông.]

Khi Cận Châu thấy tin nhắn này, anh liền "khụ" một tiếng.

Người đàn ông đang báo cáo lập tức ngừng lại, hôm qua anh âm thầm nổi giận khiến mọi người tham dự cuộc họp vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Cận Châu không ngẩng đầu: "Tiếp tục đi."

Giọng điệu bình thản, ngón tay anh nhanh chóng gõ trên màn hình điện thoại: [Ngày mai anh đưa em đi.]

Sau khi gửi tin nhắn này đi, anh mới hỏi lý do: [Sao tự nhiên lại muốn gắp thú bông vậy?]

Không thể nói là vì ghen tị với Diêm Sân được.

An Chi Dư không biết phải trả lời thế nào, nên thôi không nhắn lại.

Hôm qua chỉ vì một cuộc điện thoại từ ông nội mà Cận Châu chẳng còn lòng dạ nào để họp. Bây giờ đợi mãi chẳng thấy cô nhắn lại, trong lòng anh lại dấy lên một nỗi bồn chồn.

"Đơn vị thiết kế đề xuất biến khu vườn trung tâm thành kiểu hạ thấp, như vậy chi phí sẽ tăng 20% so với kế hoạch ban đầu. Sếp Giang đã nộp đơn liên hệ và dự toán lên rồi, hiện tại đang chờ phản hồi từ đơn vị thi công."

Cận Châu nhìn qua màn hình điện thoại vẫn im lìm: "Nộp từ khi nào?"

"Sáng hôm qua."

"Muộn nhất là đến ba giờ chiều mai, nếu vẫn chưa có phản hồi thì đó là lỗi theo dõi của các cậu." Nói xong, anh gập laptop lại: "Giải tán."

Trở lại văn phòng, Cận Châu gọi điện cho Kiều Mộng.

Kiều Mộng đang có vẻ bực mình: "Con có để cho người ta ngủ không đây?"

"Bác sĩ Phồn." Giọng Cận Châu chậm rãi thốt lên hai chữ này.

Đầu dây bên kia lập tức im bặt.

Anh nghĩ rằng Diêm Sân có thể sẽ đưa An Chi Dư đến bệnh viện, nhưng cái đầu nhỏ "tinh quái mà ngốc nghếch" của Diêm Sân cũng không thể bày ra mấy trò tinh vi gì. Cùng lắm là dựa vào chút kinh nghiệm có được từ lần mang thai trước mà "tẩy não" vợ anh đôi chút.

Nhưng nếu có Kiều Mộng "dính líu" vào, thì kinh nghiệm truyền đạt sẽ không phải chỉ là một hai phần.

"Mẹ, con đã nói là tạm thời không muốn có con mà."

Nghe ra sự nghiêm túc trong giọng anh, Kiều Mộng thoáng lúng túng, đẩy trách nhiệm đi: "Do Sân Sân hỏi mẹ, mẹ có thể từ chối sao?"

"Nếu mẹ không muốn, thì mẹ có thể có cả nghìn lý do."

Từ trước đến giờ Kiều Mộng đều ủng hộ anh trong chuyện chưa muốn có con, nhưng cũng là trong lòng không cam lòng. Bị anh hỏi đêm khuya thế này, bà ấy cũng bắt đầu nổi giận.

Bà ấy tuy có chút chột dạ nhưng không đuối lý: "Muốn có con thì sao? Con cũng không còn trẻ nữa, chuyện mang thai con nghĩ là cứ như mua đồ, trả tiền là xong ngay được chắc?"

"Con---"

Kiều Mộng không để anh nói hết: "Nếu không có việc gì thì lên mạng mà xem thử đi, tỷ lệ vô sinh hiện nay cao đến thế nào! Còn nữa, ban đầu Sầm Tụng cũng đâu định có con sớm đến vậy, chẳng phải nó cũng không dùng biện pháp gì sao?"

Nói xong, Kiều Mộng "hừ" một tiếng: "Tự nghĩ cho kỹ đi!"

Cận Châu nhìn màn hình điện thoại bị ngắt, ngẩn người một lúc lâu.

Sầm Tụng tuy có lúc không đứng đắn trước mặt Cận Châu, nói năng cũng chẳng kiêng dè, nhưng chuyện riêng tư vợ chồng thì từ trước đến nay chưa từng bàn luận với Cận Châu.

Vì vậy khi nhận cuộc gọi của Cận Châu và bị hỏi rằng "tại sao Diêm Sân lại mang thai ngoài ý muốn", ban đầu anh ấy ngỡ ngàng, rồi lại bật cười giận dữ: "Chúng ta có thể nói chuyện khác không?"

Nếu không phải bất đắc dĩ, Cận Châu cũng chẳng muốn tọc mạch chuyện này. Anh nghiêm túc đến mức giọng trầm hơn thường ngày: "Cậu không dùng biện pháp gì, hay sao?"

Câu hỏi càng lúc càng vô lý.

Sầm Tụng chẳng muốn nói thêm lời nào, cảnh cáo: "Cậu đừng có chọc tôi!"

Hôm nay, Cận Châu đúng thật là chọc vào điểm nhạy cảm của anh ấy, còn tự nhiên thoải mái mà giẫm vào ranh giới đó: "Coi chừng cậu lại sắp có đứa thứ hai đấy!"

Sầm Tụng cười lạnh một tiếng: "Không đời nào!" Tuyệt đối không thể!

Cận Châu đáp lại bằng một nụ cười lạnh: "Nhớ lại lần đầu xem!"

Lời nói này gần như ngay lập tức khuấy động dòng cảm xúc sâu trong đáy mắt Sầm Tụng, nhưng rồi anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Cậu đừng dùng chiêu này với tôi," cách khích tướng không có tác dụng với Sầm Tụng, muốn biết nguyên nhân đúng không, anh ấy sẽ nói: "Chỉ có duy nhất một lần không dùng, mà lại trùng đúng kỳ rụng trứng của cô ấy!"

Nói đến đây, anh ấy có chút đắc ý, nhưng sự đắc ý này chỉ thể hiện qua nét mặt, tuyệt đối không biểu lộ ra trong lời nói, dù chỉ một chút cũng không để người khác suy diễn.

Biết được nguyên nhân, Cận Châu chìm vào suy nghĩ sâu lắng.

Anh và An Chi Dư không phải lúc nào cũng áp dụng biện pháp, dù anh thường kết thúc bên ngoài, nhưng bao cao su cũng không bảo đảm an toàn tuyệt đối, huống chi là kiểu của anh.

Cận Châu mở điện thoại, xem lại lịch, ngày đèn đỏ của An Chi Dư anh luôn ghi nhớ, còn kỳ rụng trứng thì anh cũng có tính toán, nhưng không chắc liệu mình có tính đúng không.

Nhưng như Kiều Mộng đã nói, nửa năm rồi mà vẫn chưa có gì!

Trong đầu anh thoáng qua một khả năng lại một khả năng khác.

Tuy nhiên, anh chưa bao giờ làm điều gì khiến mình phải hối hận hoặc không thể vãn hồi. Sau nửa giờ suy nghĩ kỹ càng, anh cầm chìa khóa xe trên bàn, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

-----

Lời tác giả:

Đoán xem sếp Cận đi đầu nào?

Bình Luận (0)
Comment