Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 115

Trong ánh đèn flash chớp sáng liên tục, Phương Hi Vũ đứng ở đằng xa trong bộ váy đuôi cá đỏ rực.

Cô ta vốn nghĩ anh sẽ không đến, dù sao anh cũng rất ít khi tham gia những bữa tiệc hào nhoáng, phù phiếm như thế này. Nhưng cô ta vẫn giữ chút hy vọng mong manh.

Cuối cùng cũng thấy anh rồi, nhưng cũng đồng thời thấy ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình.

Trái tim cô ta như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, ghen tuông, đắng cay, không cam lòng, căm hận, tất cả dâng lên trong lòng cô.

"Giám đốc Từ." Cô ta cười lạnh và thu hồi ánh mắt: "Không phải anh nói là cô An sẽ rời bỏ anh ấy sao?" Giọng cô ta đầy nghi ngờ và châm biếm: "Vậy bây giờ tôi đang nhìn thấy cái gì?"

Hai tay Từ Hoài Chính đặt bên người đã nắm chặt thành quyền, anh ta hít sâu một hơi: "Không lâu đâu, cô ta sẽ không chấp nhận bất kỳ hạt cát nào trong mắt mình!"

Phương Hi Vũ khinh miệt liếc nhìn anh ta: "Vậy tôi sẽ tin anh thêm một lần nữa." Nhưng cô ta cũng không còn nhiều kiên nhẫn: "Mười ngày, nếu lúc đó họ vẫn thân thiết như bây giờ thì đừng trách tôi không nể tình."

Tối nay, những người được mời đến đều là nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu, không ít người đi cùng gia đình và các tiểu thư chưa kết hôn.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị của họ, thỉnh thoảng lại vang lên vài lời xì xầm chua chát.

"Giới thiệu khắp nơi là vợ mình, nhưng đến giờ còn chưa tổ chức đám cưới!"

"Trời ơi, có gì đáng ngạc nhiên đâu. Như nhà họ Trình kia, có cả con rồi mà vẫn không được bà cụ gật đầu đấy!"

"Nghe nói cô ta chỉ là nhân viên quèn, lại xuất thân từ gia đình đơn thân, chẳng tiền bạc, cũng chẳng quyền thế, chị tưởng cô ta có thể bước qua cánh cửa nhà họ Cận à?"

"Nhưng lần trước trong ảnh ở buổi tiệc của Cận thị, chẳng phải trên tay cô ta có đeo chiếc vòng đó à?"

"Vòng nào mà chẳng giống nhau, biết thật hay giả à? Với lại chị nhìn đi, hôm nay cô ta đâu có đeo."

Trong lúc tiếng xì xầm bàn tán vang lên, điệu waltz gần đến hồi kết.

An Chi Dư vừa định rời khỏi chân của Cận Châu, thì bàn tay đặt ở lưng cô lại kéo nhẹ một cái, khiến cô ngã vào vòng tay anh.

Vạt váy trắng của cô giống như cánh hoa nhài, hòa quyện vào bộ vest đen của anh.

Khoảng cách gần đến mức cô gần như cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực anh. An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh: "Anh không thấy mệt sao?"

Anh mỉm cười lắc đầu: "Anh đã nói em không nặng mà."

Thì ra là để bù lại chuyện anh lỡ miệng nói cô mập lên ba cân...

An Chi Dư còn chưa kịp cau môi xuống---

Bản nhạc waltz đột ngột dừng lại.

An Chi Dư vừa đặt chân xuống đất, bàn tay đặt trên vai anh vừa buông ra thì đã bị Cận Châu giữ chặt lại.

Anh lùi lại một bước, quỳ xuống bằng một chân.

Giữa những tiếng hô kinh ngạc của mọi người và ánh đèn flash sáng như ban ngày, anh quỳ trước mặt cô.

"Chi Dư, lấy anh nhé!"

Lời anh vừa dứt, trên màn hình lớn bất ngờ hiện lên bốn gương mặt, còn trên tường phía sau họ là bức ảnh chụp cả gia đình dịp Tết.

Ông bà của Cận Châu ngồi phía trước, Cận Châu và An Chi Dư đứng sau hai cụ, còn cha mẹ Cận Châu đứng bên cạnh họ.

Vị trí của cô trong gia đình họ Cận là không thể phủ nhận.

"Cháu dâu, có nhớ ông không?"

Hình ảnh trên màn hình là cuộc gọi trực tiếp với hiện trường.

An Chi Dư vẫn còn ngẩn ngơ, ánh mắt cô qua lại giữa màn hình LED và người đang quỳ trước mặt.

"Chi Dư, mau gật đầu đồng ý đi!"

Ánh mắt mong chờ của Kiều Mộng chẳng hề thua kém người đang quỳ trên đất.

"Chi Dư à, đồng ý đi!"

Là bà nội, đôi mắt đầy nếp nhăn ở khóe mắt đã lấp lánh nước mắt.

Chỉ có cha của Cận Châu, tuy không gọi tên An Chi Dư nhưng lại nói: "Cận Châu, mau đeo nhẫn cho con dâu đi!"

Phương Quân Hoa đã biết trước về điều bất ngờ tối nay, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Cận Châu, trong tay cầm hai chiếc hộp vuông màu đỏ, một lớn một nhỏ.

Khi An Chi Dư nhìn anh, Cận Châu đã lấy ra một chiếc nhẫn từ trong một hộp.

Ánh đèn flash như pháo hoa đang bừng sáng, những viên đá trên váy An Chi Dư tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của Cận Châu như dải ngân hà.

Trong dải ngân hà ấy, chỉ có gương mặt cô là rõ ràng nhất.

Cận Châu ngước nhìn cô, bất kể mọi người trên màn hình có nói gì, từ lúc anh quỳ xuống một chân, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô.

"Chi Dư, anh còn nợ em một lễ cưới."

Anh không chỉ nợ cô một lễ cưới, mà còn cả ba từ "Chi Dư, lấy anh nhé" không chỉ vậy, còn là đầu gối này của anh, chỉ một lần duy nhất trong đời, anh quỳ gối xuống vì cô.

Đáng tiếc là anh không thể đưa lễ cưới đến trước mặt cô ngay lúc này, nhưng những thứ khác, anh chọn hôm nay để bù đắp tất cả cho cô.

Tất nhiên, tất cả những điều này, An Chi Dư đều không hề hay biết, có thể nói, trước khoảnh khắc này, cô chưa nghe một chút tin tức nào.

Không biết ai đó dùng tay chỉ lên bầu trời và reo lên: "Nhìn kìa!"

Vô số drone* thành một luồng ánh sáng và dấu vết, trên bầu trời đêm tối thẫm, đan thành tên của hai người họ, và cuối cùng được bao bọc trong một hình trái tim, định hình trên không trung.

[*] Nguyên tác: 无人机 (wúrén jī) trong tiếng Trung có nghĩa là "drone" hay "máy bay không người lái". Cả hai đều chỉ các thiết bị bay không có phi công trực tiếp điều khiển trên máy, thường được điều khiển từ xa hoặc có thể tự động dựa trên các hệ thống lập trình sẵn. Những chiếc drone thường được sử dụng cho nhiều mục đích, từ quay phim, chụp ảnh, đến nhiệm vụ quân sự, tìm kiếm cứu nạn, và các ứng dụng trong nông nghiệp.

Không ai có thể cưỡng lại sự lãng mạn và tuyệt đẹp này, dù điều này chẳng liên quan đến mình.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ của An Chi Dư, chiếc nhẫn kim cương hồng 7 carat đã được Cận Châu đeo chắc trên ngón áp út của cô.

Anh không đợi cô nói "Em đồng ý" mà đã đứng dậy, nâng mặt cô lên và hôn sâu lên đôi môi cô.

Cuối cùng, anh lấy ra từ chiếc hộp còn lại một bông cài ngực trong suốt và gắn lên cho cô.

"Đây là..."

"Đây là đá hổ phách, bên trong được quấn sợi vàng tạo thành tên của chúng ta."

Nói xong, anh nắm tay cô: "Để anh đưa em đến một nơi."

Khi mọi người vừa rời mắt khỏi màn biểu diễn lãng mạn đắt đỏ này, nhân vật chính đã rời đi.

Khách sạn cao 69 tầng này thực chất là tài sản của tập đoàn Cận Thị.

Cận Châu đưa An Chi Dư đến căn phòng tổng thống đã chuẩn bị sẵn.

Điều mà anh chuẩn bị tỉ mỉ không chỉ có vườn thượng uyển và bầu trời đêm với hai bất ngờ ấy.

Khi cửa phòng vừa mở ra, An Chi Dư nhìn thấy cả căn phòng đầy hoa hồng đỏ, không chỉ dưới đất mà cả trên tường, trần nhà, mọi nơi đều là biển hoa hồng.

Cận Châu kéo tay cô: "Không vào sao?"

Nhưng mà...

An Chi Dư quay đầu nhìn anh: "Giẫm nát mất!"

Cận Châu cười khẽ.

Nếu cô không đành lòng, vậy thì anh sẽ là người làm việc đó.

Anh cúi xuống, bế An Chi Dư lên ngang eo.

Giống như cô nói, thật sự sẽ dẫm nát, vì vậy anh để đôi giày ngoài cửa, đi tất đen dẫm lên cánh hoa hồng đỏ.

Anh bế cô đi qua bức bình phong bằng kính, xuyên qua hành lang, đi qua phòng làm việc và phòng khách mở, rồi đặt cô trước cửa sổ kính từ trần đến sàn, nơi có thể nhìn toàn cảnh đêm lung linh của thành phố Bắc Kinh.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Em nhìn kìa."

An Chi Dư nhìn theo hướng tay của anh chỉ, thấy ánh sáng nhấp nháy ở hồ nhân tạo hình trái tim, được bao quanh bởi rừng thông màu đen.

Ánh sáng ấy nối thành tên của họ.

"Đẹp quá!"

"Em thích không?"

Thích ư? Không chỉ là thích mà còn là sự bất ngờ và xúc động không thể diễn tả.

An Chi Dư xoay người đối diện anh: "Có phải anh đã quên một chuyện không?"

Cận Châu biết cô muốn nói gì: "Anh không quên, nhưng anh đổi ý rồi."

Anh không muốn phải trải qua thêm một thủ tục ly hôn với cô nữa.

Mối quan hệ của họ có thể không bắt đầu một cách hoàn mỹ, nhưng anh tin mình có thể mang đến cho cô một cái kết trọn vẹn.

"Những gì đã qua, hãy để nó qua đi, chúng ta hãy tận hưởng hiện tại và hướng tới tương lai," anh nâng mặt cô lên, ngữ điệu nghiêm túc xen lẫn chút dò hỏi: "Được không?"

Trước ánh mắt chân thành của anh, An Chi Dư không thể suy nghĩ thêm gì khác, cô gật đầu: "Được."

Chẳng ai muốn mãi đắm chìm trong quá khứ không đẹp, huống hồ mọi mong mỏi, tâm ý của anh đều dành cho cô.

Trên chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng, Cận Châu tựa lưng vào giường, An Chi Dư ngẩng đầu nhìn anh từ trong vòng tay anh.

"Vậy anh đã định ngày cưới chưa?"

Cận Châu gật đầu: "Ngày 21 tháng 5 năm sau." Đó là ngày kỷ niệm hai năm họ gặp nhau.

An Chi Dư hơi nhíu mày: "Phải chờ đến năm sau à?"

Anh đã cố gắng nhượng bộ, rút ngắn thời gian bên nhau trước khi có lễ cưới.

Nhưng nếu nói thật với cô, có thể cô sẽ thất vọng khi mong ước về đứa con phải dời lại.

Cận Châu nhìn xuống cô, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa vai cô: "Chủ yếu là vì chiếc váy cưới của em quá phức tạp, cần nhiều thời gian hoàn thiện."

Nghe anh nói vậy, An Chi Dư ngồi bật dậy: "Nhưng anh chưa để người ta đo kích thước cho em mà!"

Cận Châu kéo tay cô, kéo cô về lại vòng tay mình: "Trước thềm buổi tiệc cuối năm, anh đã đo cho em rồi mà?"

Nhưng đó là việc của nửa năm trước rồi!

An Chi Dư chu môi: "Lỡ đến lúc đó em tăng cân thì sao?"

"Em không thể tăng đến mức đó đâu, với lại chẳng phải em đang có kế hoạch ăn chay à?"

Lúc này, An Chi Dư mới nhớ đến túi thuốc đông y mà cô còn để quên trong văn phòng.

Hiện tại mới chưa tới tháng Bảy, còn mười tháng nữa mới tới tháng Năm năm sau.

Trước lúc đó chắc chắn không thể có thai, vậy túi thuốc ấy có nên uống tiếp không?

Thấy ánh mắt cô xoay tròn không ngừng, Cận Châu nâng mặt cô lên: "Em có buồn ngủ không?"

Không, cô vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những bất ngờ tối nay.

Cô còn vô vàn câu hỏi chưa kịp hỏi anh.

Nhưng Cận Châu không để cô có cơ hội lên tiếng, tay anh đã kéo khóa chiếc váy ở lưng cô, cúi đầu và hôn lên đôi môi khẽ mở của cô.

Khung cảnh lãng mạn trong căn phòng cách biệt hoàn toàn với mọi tiếng ồn bên ngoài.

Đúng 12 giờ đêm, trang web chính thức của tập đoàn Cận Thị đã công bố ngày tổ chức lễ cưới của họ. Đồng thời, video màn cầu hôn hoành tráng với vô số drone và cảnh Cận Châu quỳ gối đã được đăng tải lên mạng.

Mọi người kinh ngạc, ngưỡng mộ, xen lẫn những cảm xúc thầm lặng không nói nên lời.

Phương Hi Vũ chứng kiến toàn bộ cảnh cầu hôn, lập tức sa thải Từ Hoài Chính.

Anh ta đã đoán trước sẽ có ngày này, nhưng không ngờ An Chi Dư lại có thể "bỏ qua mọi hiềm khích" như vậy. Phải chăng là vì cô không thật sự để tâm, hay danh phận vợ hào môn khiến cô khó lòng buông bỏ?

Từ Hoài Chính ngồi bên lề đường, lon bia trong tay bị anh ta bóp méo đến phát ra những tiếng răng rắc.

Sáng hôm sau, vừa đưa An Chi Dư tới trước tòa nhà công ty, điện thoại của Cận Châu vang lên: "Sếp Cận, Từ Hoài Chính đang làm loạn ở sảnh, đòi gặp anh."

Cuối cùng thì anh ta cũng không chịu nổi nữa sao?

Cận Châu khẽ cười: "Cho anh ta lên, tôi sẽ tới ngay."

An Chi Dư nghe thấy tên Từ Hoài Chính trong điện thoại.

"Anh ta tìm anh làm gì?"

Cận Châu liếc nhìn đồng hồ: "Em có thể xin nghỉ một tiếng được không?"

An Chi Dư ngạc nhiên: "Anh... anh muốn em cùng anh về sao?"

Anh gật đầu: "Em còn nhớ lời anh đã từng nói không?"

Anh đã từng nói với cô từ rất lâu rồi: anh không phải là người quân tử như cô nghĩ.

---

Lời tác giả:

Chương tiếp theo sẽ là một cảnh tượng đáng nhớ.

Đừng hỏi tôi những chuyện vụn vặt, tôi sợ run cả người rồi.

Bình Luận (0)
Comment