Cả người Cận Châu sững lại, đầu óc trống rỗng, ánh mắt dừng trên gương mặt đẫm nước mắt của cô, hồi lâu không nói nên lời.
An Chi Dư nghẹn ngào, nắm tay thành quyền đấm mạnh vào vai anh: "Đều là lỗi của anh!"
Cận Châu dường như vẫn chưa hoàn hồn: "Chẳng phải một vạch là không có thai sao?"
"Nhưng... nhưng em vẫn chưa đến kỳ!" Cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào trách móc anh: "Đã gần hai tuần rồi!"
Về kỳ kinh nguyệt của An Chi Dư, Cận Châu nắm rõ hơn ai hết, lâu nhất cũng chỉ trễ hai, ba ngày thôi!
Thông tin này như một tờ kết quả xét nghiệm đặt trước mặt Cận Châu, mỗi dây thần kinh của anh dường như đều bị đánh thức, ánh mắt tối đen của anh lập tức sáng rực như những vì sao trên bầu trời.
Nhưng mà cô lại đang khóc.
Cận Châu không dám thể hiện niềm vui sướng bất ngờ quá lộ liễu, anh cố kiềm nén sự phấn khích trong lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Chuyện vui mà, khóc gì chứ?"
Vì váy cưới không mặc được nữa, lễ cưới cũng không thể tổ chức.
Nước mắt chưa kịp lau khô, lại tiếp tục lăn dài, An Chi Dư đẩy vào ngực anh: "Đều tại anh, mua que thử thai dởm!"
Giờ phút này, đừng nói là trách móc, có đá đấm anh cũng được.
Cận Châu kéo cô vào lòng: "Làm mẹ rồi, vẫn còn mít ướt thế này."
Tiếng sụt sùi của An Chi Dư bỗng dừng lại, cô thoát ra khỏi vòng tay của Cận Châu, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ, ánh mắt kiên định khiến Cận Châu phải giấu đi nụ cười nơi khóe môi.
"Sao anh không vui gì cả? Trước đó em nói là không có thai, anh không vui, giờ em có thai rồi, tại sao anh vẫn không vui?"
Trong chín ngày mong ngóng và lo lắng vừa qua, Cận Châu đã đọc nhiều bài viết liên quan đến việc mang thai. Có nhiều kiến thức về thai phụ, bao gồm sự thay đổi tâm trạng, khẩu vị kén chọn và những thay đổi trong cơ thể.
Hôm nay, anh đã trải nghiệm một phần trong đó.
Nhưng anh không thể hiểu, tại sao những người chồng kia lại phải phàn nàn? Họ không thấy đáng yêu sao?
Cận Châu không kìm được, đưa tay véo má cô một cái.
Thời gian qua anh chăm sóc cô kỹ càng, nên cô cũng tròn trĩnh thêm chút ít, rồi khi thêm một khoảng thời gian nữa, chẳng phải là càng tròn trịa đáng yêu sao?
Bị anh véo má, An Chi Dư ngơ ngác, hích một cái, rồi nấc lên một tiếng: "Anh, anh làm gì vậy?"
Cận Châu cười khẽ: "Sao mà đáng yêu thế này!"
An Chi Dư: "..."
Khi cô chưa kịp phản ứng gì, đôi chân bỗng bị nhấc khỏi mặt đất, Cận Châu không chút do dự bế cô lên, đi thẳng vào phòng khách.
Một tia nắng cuối chiều lấp lánh chiếu vào góc ghế sofa, Cận Châu đặt cô ngồi trong vùng ánh sáng ấy.
Anh quỳ gối trước hai chân cô, một tay chống đất, một tay đặt trên đầu gối, ngẩng lên nhìn cô và giải thích.
"Làm sao anh có thể không vui, em có biết anh đã trải qua khoảng thời gian này như thế nào không?"
Thời gian qua anh thường mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong giấc mơ, anh đứng trong một khoảng sáng, tiếng khóc của em bé từ bóng tối vọng lại. Anh càng tiến gần về phía đó, tiếng khóc càng xa dần.
Khi tỉnh dậy, tiếng khóc của em bé vẫn quanh quẩn bên tai anh, đến mức anh cần cả một ngày để kiềm chế và bình tĩnh lại.
Nhưng hễ nhắm mắt, tiếng khóc ấy lại dội về.
Khoảng thời gian qua, anh đã chịu đựng như thế.
Nghe xong, An Chi Dư đờ đẫn nhìn anh, không biết nói gì.
"Chi Dư, anh cứ nghĩ là anh không chào đón con, nhưng thật ra không phải vậy, anh đã luôn mong chờ con đến."
Anh cúi đầu, nhìn xuống bụng cô, nơi vẫn chưa hiện rõ nhưng đã bắt đầu nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ bé.
Cảm giác ấy thật kỳ diệu, hoàn toàn khác khi nhìn thấy những bà bầu khác trước đây.
"Chi Dư," ngón tay đặt trên đầu gối cô co lại: "Anh có thể chạm vào con được không?"
An Chi Dư bật cười qua nước mắt: "Giờ thì chạm được gì chứ!"
Anh cười, nài nỉ: "Chỉ chạm một chút thôi mà."
Khi cô ngoảnh mặt đi, trên môi hé lên một nụ cười, anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô qua lớp váy.
"Cảm giác thế nào?"
Anh cười khẽ: "Mềm mềm."
Bàn tay của Cận Châu không giống tay của nhiều người đàn ông khác, không có chút thô ráp nào, ngón tay dài, lòng bàn tay cũng mịn màng, nhưng gân tay nổi rõ khiến nó trông rất có sức mạnh.
Qua lớp vải, An Chi Dư khẽ vỗ tay anh: "Đừng chạm nữa."
Lúc đầu anh chỉ quỳ một gối, giờ đã quỳ cả hai trước ghế sofa, vòng tay ôm lấy cô, đôi mắt hơi thấp hơn mặt cô, ngước lên nhìn cô.
"Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra cho kỹ nhé?"
"Vâng." An Chi Dư nghĩ ngợi: "Bên ông bà nội thì để kiểm tra xong rồi báo cho họ."
Đương nhiên rồi.
Với tính cách của ông nội, ông cụ mong cháu đến từng ngày, nhưng nếu không có kết quả kiểm tra bằng giấy trắng mực đen đặt trước mắt, ông cụ nhất định sẽ không tin.
Bữa tối do dì Cố làm, một bàn đầy ắp món ăn hấp dẫn khiến người ta muốn ăn ngay.
An Chi Dư nhìn ra cửa chính: "Sao vẫn chưa về nhỉ!"
Dù mai sẽ đi kiểm tra nhưng Cận Châu nhất quyết đi mua que thử thai về để kiểm tra lại cho chắc.
Ngay khi cô quay đầu lại, tiếng mở cửa vang lên.
"Bà chủ, ông chủ về rồi!"
An Chi Dư vội chạy từ bàn ăn ra.
Nghe tiếng bước chân lộc cộc từ ngoài cửa, Cận Châu thậm chí còn chưa kịp đổi giày đã bước tới đón cô: "Em đi chậm thôi."
"Sao rồi, mua được không?" Thấy anh cầm túi trên tay, cô nhanh chóng nhận lấy.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu cái...
An Chi Dư phì cười: "Anh mua nhiều thế này làm gì, mua một cái không phải là đủ à?"
Lần trước anh chỉ mua một cái, nếu mua đến sáu cái thì sẽ không phải lo lắng vì một cái duy nhất xác định.
Có lẽ vì tâm trạng tốt nên khẩu vị cũng ngon, ngoại trừ món cá, An Chi Dư ăn khá nhiều món.
Cận Châu nhìn đĩa cá chỉ còn lại hai miếng, cười khẽ: "Giờ khẩu vị đã bắt đầu thay đổi rồi sao?"
Còn gì nữa.
An Chi Dư chỉ nhìn đĩa cá một cái là đã cau mày: "Trước khi anh về, em ngửi thấy mùi cá tanh mà suýt nữa là nôn."
Trước đây, cá là món cô rất thích.
Ánh mắt của Cận Châu dừng lại trên khuôn mặt cô, thấy cô gắp một miếng măng tươi.
Măng là món hai người có khẩu vị trái ngược, Cận Châu thích ăn, nhưng An Chi Dư từ trước tới giờ chưa bao giờ đụng đến.
Anh nhìn cô, thấy đôi lông mày cô nhướng lên, mắt khẽ mở to, Cận Châu cúi đầu cười.
Anh giấu đi tiếng cười khàn ở cổ họng, nhìn cô nhai liên tục, hỏi: "Ngon không?"
An Chi Dư gật đầu lia lịa: "Lần trước em ăn có hơi chát mà!"
Không phải là chát, mà là lần trước cô ăn thì chưa mang thai.
Nhưng khẩu vị thay đổi như thế này có phải là hơi nhanh quá không?
Cận Châu gắp một miếng bao tử trong món gà hầm bao tử mà trước giờ An Chi Dư vốn không thích ăn, đưa đến bên miệng cô: "Em thử lại miếng này xem?"
An Chi Dư né mặt ra sau: "Em không muốn ăn cái này."
"Thử một chút đi, không ngon thì nhổ ra cũng được mà."
An Chi Dư ngập ngừng vài giây, miễn cưỡng cắn một miếng, có lẽ nước súp chảy vào đầu lưỡi cô. Một cảm giác khó chịu thoáng qua dạ dày, An Chi Dư vội lấy một tờ giấy, bọc miếng bao tử còn chưa vào hẳn miệng.
Thấy cô nhăn mày, Cận Châu tự trách bản thân: "Lần sau anh sẽ không bảo dì Cố nấu món này nữa!"
An Chi Dư thở dài: "Món này sau này phải cho vào lãnh cung rồi."
Cận Châu đưa ly nước đến tay cô: "Chỉ cần đừng đẩy chồng vào lãnh cung là được."
Nói đến đây...
An Chi Dư bất chợt mỉm cười: "Bây giờ anh đúng là phải chuẩn bị tinh thần vào lãnh cung rồi đó."
Trước đây, Diêm Sân từng vô tình nhắc cô rằng ba tháng đầu và ba tháng cuối của thai kỳ là giai đoạn nguy hiểm.
Nhưng Cận Châu hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này, vì thế anh không suy nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ cô ấy đang đùa.
Sau bữa tối, hai người quay trở lại lầu trên, vẫn giống như đêm hôm trước.
Một cánh cửa ngăn cách, An Chi Dư ngồi xổm trên sàn nhà trong nhà vệ sinh, còn Cận Châu đứng chờ ở cửa.
Que thử thai gần như ngay lập tức hiện lên hai vạch đỏ rực.
Cửa mở, An Chi Dư giơ que thử trong tay trước mặt Cận Châu: "Em nói có sai đâu!"
Hai vạch đỏ rất rõ, xét theo lý mà nói thì việc có thai là chắc chắn rồi, nhưng Cận Châu vẫn không dám chủ quan: "Không phải còn năm que nữa sao, em thử thêm cái nữa đi!" Mấy cái còn lại, anh định để sáng mai cho cô thử lại lần nữa.
Trên mạng nói, thử buổi sáng là chính xác nhất.
Nhưng An Chi Dư trừng mắt nhìn anh: "Muốn thử thì anh thử đi, em không thử nữa!"
Cận Châu: "..."
Trước đây cô chưa mang thai, Cận Châu đã sợ cô không vui, bây giờ cô mang thai rồi, anh lại càng không muốn cô có chút cảm xúc tiêu cực nào.
"Thôi không thử nữa, không thử nữa!" Anh bước lên ôm lấy cô từ phía sau: "Anh đã liên hệ với bệnh viện rồi, sáng mai mười giờ, đích thân bác sĩ Lưu trưởng khoa sản sẽ khám cho em."
An Chi Dư quay lại nhìn anh: "Bệnh viện nào thế?"
"Bệnh viện An Hoa." Anh nói: "Bác sĩ Lưu Thấm Hoa là trưởng khoa sản, được giám đốc bệnh viện đào về từ khoa sản của bệnh viện số Một."
Bệnh viện An Hoa, An Chi Dư đã nghe danh tiếng từ lâu, đó là một bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Về bác sĩ Lưu Thấm Hoa, không biết có phải vì họ Lưu quá phổ biến hay không, nhưng An Chi Dư cảm thấy cái tên này rất quen.
Nếu nhớ không nhầm, trước đây Diêm Sân từng nhắc đến trước mặt cô.
Nếu nhớ không lầm thì Diêm Sân đã từng đi khám thai đứa con đầu lòng ở bệnh viện An Hoa, và bác sĩ Lưu Thấm Hoa cũng là bác sĩ khám thai suốt thai kỳ của cô ấy.
Đúng là duyên kỳ ngộ.
Hai người đàn ông đã gần nửa tháng không liên lạc bỗng không ngờ sẽ gặp nhau ngay tại cửa phòng siêu âm tầng hai khoa sản của bệnh viện.
Cửa mở, Sầm Tụng nhìn anh đầy ngạc nhiên: "Cậu, cậu đến đây làm gì?"
Cận Châu bật cười: "Vậy cậu đến đây làm gì?"
Diêm Sân nép vào tay Sầm Tụng, nhỏ nhắn dễ thương, cô ấy chớp mắt nhìn An Chi Dư đang được Cận Châu ôm bên cạnh: "Không lẽ... cô cũng có thai rồi?"
Chưa kịp để An Chi Dư trả lời, Sầm Tụng đã nửa đùa nửa thật: "Khoa sản không phải chỉ có phụ nữ mang thai mới vào được mà."
Ban đầu Cận Châu không định để ý đến anh ấy, nhưng khi ôm An Chi Dư đi qua, anh dừng bước, nghiêng đầu, thản nhiên hỏi: "Cậu biết "hai túi thai" là gì không?"
Chưa kịp để Sầm Tụng phản ứng, Diêm Sân đã hít một hơi kinh ngạc.
Sầm Tụng ngơ ngác nhìn anh: "Hai... gì cơ?"
Diêm Sân kích động đến mức đưa tay che miệng: "Thật không?"
Sầm Tụng mở to mắt nhìn người trong lòng: "Có, có nghĩa là gì?"
"Ngốc ạ!" Diêm Sân dùng khuỷu tay huých anh ấy một cái: "Nghĩa là sinh đôi đó!"
Sầm Tụng: "!!!"
--------------------
Lời tác giả:
Sầm Tụng: Cậu đang đùa tôi đấy à?
Cận Châu: Xin lỗi, một bước của tôi bằng hai bước của cậu luôn rồi.