Sóng Triều Dịu Dàng - Úc Thất Nguyệt

Chương 133

Sáng hôm sau, Cận Châu trả lại máy ảnh cho Lư Phi.

"Có cần quay lại chụp bổ sung không?"

Cận Châu lắc đầu nói không cần: "Vợ tôi rất hài lòng."

Lư Phi nhận lại máy ảnh: "Bên trong không xóa ảnh chứ?"

Cận Châu hiểu ý: "Yên tâm, tôi không động đến."

Lư Phi khẽ liếc anh một cái, ánh mắt đầy ẩn ý: "Đã chọn nhiếp ảnh gia cho lễ cưới chưa?"

"Sao vậy?" Cận Châu hỏi mà như biết câu trả lời: "Cậu muốn đến à?"

Lư Phi cúi đầu, từng tấm ảnh trong máy ảnh được anh lật xem: "Nếu anh cần thì tôi sẽ đến."

Cận Châu cười đáp: "Nếu cậu cũng cần, thì đương nhiên rất hoan nghênh."

Trên đường về, cho dù An Chi Dư có hỏi thế nào, Sở Phi Phi vẫn kín miệng, không chịu hé lời nào.

"Đồ keo kiệt." An Chi Dư bực bội lườm cô ấy: "Trước giờ cậu chưa bao giờ giấu mình chuyện gì!"

Cô cũng nói đúng, là trước đây thôi. Trước kia làm gì có người đàn ông nào khiến cô ấy mất mặt như thế, chỉ ăn một bữa cơm, chỉ khẽ choàng tay qua vai cô ấy giữa đám đông để tránh đụng phải người khác, thế mà, cô ấy lại nằm mơ thấy người ta!

Mơ thấy thôi đã đành, lại còn hôn người ta trong mơ nữa!

Sở Phi Phi cúi đầu chạm vào mặt mình, chết tiệt, lại đỏ mặt rồi!

Nhưng cô ấy thì ở đây đỏ mặt, còn người kia thì hay thật, đi mà không nói lời nào, lên xe được nửa tiếng rồi mà chẳng có lấy một tin nhắn!

Định chơi trò tình một đêm với cô ấy đấy à?

Nghĩ tới mà phát bực, Sở Phi Phi rút điện thoại ra, mở Wechat, vừa định xóa người vừa mới thêm tối qua thì trên màn hình xuất hiện một dòng tin nhắn.

Lư Phi: [Sáng mai tôi sẽ đến thăm làng Đồ Ngõa, trước khi đi có muốn đi ăn một bữa không?]

Mọi bực bội phút chốc tan biến.

Nhưng cô ấy cũng kiềm chế một chút.

Sở Phi Phi: [Không có thời gian, để lần sau đi.]

Lư Phi: [Được, đợi tôi về sẽ gọi cho cô.]

Đồng ý nhanh thế, chẳng níu kéo hay tranh thủ chút nào?

Cô ấy bất chợt quay sang: "Sếp Cận, khi nào chụp ảnh cưới tiếp vậy?"

"Thứ Bảy tuần sau."

Sở Phi Phi mím môi: "Vậy thì..."

"Yên tâm." Cận Châu lập tức hiểu ý: "Lư Phi vẫn chụp."

Sở Phi Phi bĩu môi: "Ai hỏi anh ta chứ!"

An Chi Dư không nhịn được cười: "Cậu không hỏi nhưng trên mặt cậu viết sẵn rồi!"

Sở Phi Phi: "..."

Cận Châu siết nhẹ tay An Chi Dư, đánh lạc hướng cô: "Bữa sáng anh thấy em ăn ít, không hợp khẩu vị à?"

Nhắc đến đây, An Chi Dư ngại ngùng.

"Tối qua em mang đậu phụ thối về, đến bốn giờ đói quá nên dậy ăn mấy miếng."

Thấy anh nhíu mày, An Chi Dư vội ôm tay anh, năn nỉ: "Chỉ ba miếng thôi, em chỉ ăn ba miếng mà!"

Đã gói mang về cho cô, tất nhiên không phải là cấm cô ăn.

Anh không hiểu bản thân mình: "Sao anh lại không biết nhỉ?"

Ban đêm ngủ, chỉ cần An Chi Dư cử động một chút là anh sẽ tỉnh, thế mà đêm qua cô còn dậy ăn đậu phụ thối nặng mùi như vậy, anh lại chẳng phát hiện.

An Chi Dư cười trộm: "Vì em chui ra khỏi vòng tay anh rồi đặt gối vào thay thế."

Cận Châu: "..."

Nửa đường, điện thoại của ông nội gọi đến, Cận Châu nhìn đồng hồ, giờ này bên Anh đã là nửa đêm.

"Ông ơi, sao giờ này ông còn chưa ngủ?"

Giọng ông cụ đầy lo lắng: "Cháu dâu vẫn khỏe chứ?"

Cận Châu nhìn người bên cạnh: "Rất khỏe ạ, có chuyện gì sao ạ?"

"Khỏe là tốt, khỏe là tốt." Ông cụ không dám kể về cơn ác mộng của mình: "Ông không có gì đâu, chỉ gọi hỏi thăm thôi."

Lòng ông cụ rất dễ đoán, gọi vào giờ này, hoặc là mất ngủ, hoặc là gặp ác mộng.

"Chi Dư đang ở bên cạnh cháu, ông có muốn nói chuyện với cô ấy không?"

Ông cụ vội đồng ý.

"Ông ơi."

"Cháu dâu." giọng ông cụ nghẹn ngào: "Mang thai cùng lúc hai bé, khổ thân cháu quá!"

"Không cực chút nào đâu ông, tụi nhỏ rất ngoan, chẳng làm cháu vất vả gì cả!"

"Không thấy buồn nôn hay chán ăn gì sao?"

An Chi Dư không muốn ông lo: "Không chỉ không buồn nôn, mà cháu ăn uống ngon miệng, chỉ là nửa đêm dễ đói thôi ạ."

"Đói thì không sao, muốn ăn gì cứ bảo dì nấu cho. Còn Cận Châu, lúc này, cháu cứ sai bảo nó nhiều vào, đó là phúc của nó!"

Dù Cận Châu không áp tai nghe nhưng trong xe rất yên tĩnh.

Anh mỉm cười, vừa lắng nghe vừa vuốt nhẹ tóc phía sau đầu của An Chi Dư.

"Còn nữa, chẳng phải trong khu Khê Kiều còn có một căn nhà sao, bảo Cận Châu mau chóng sửa tầng ba thành phòng trẻ!"

Bất ngờ giấu kín đã bị ông cụ tiết lộ ra như thế.

Cận Châu thở dài trong lòng.

Quả nhiên, sau khi cúp máy, An Chi Dư bắt đầu hỏi anh.

"Anh có một căn nhà ở Khê Kiều sao?" Cô không hề hay biết chút nào.

"Không phải của anh." Cận Châu chỉnh lại lời cô: "Là của chúng ta."

Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là: "Sao trước giờ anh chưa từng nói gì?"

Để giảm nhẹ "tội" giấu giếm, Cận Châu giải thích: "Bố cục giống hệt căn nhà mình đang ở nên anh không nói."

An Chi Dư "xì" một tiếng, liếc anh một cái: "Lúc trước anh còn bảo vì nhà đang sửa chữa mới chuyển đến Tạ Đình Các, anh đúng là giỏi bịa chuyện!" Trọng điểm là cô đã tin.

Cận Châu không ngờ cô lại kéo chuyện về xa đến thế.

May mà trước khi anh kịp giải thích thì cứu tinh là tiếng điện thoại rung lên.

Là Diêm Sân.

"Có phải tối nay qua bên nhà cô và chú ăn cơm không?"

Lại là một chuyện cô hoàn toàn không hay biết.

An Chi Dư liếc qua người bên cạnh: "Ai nói với cô vậy?"

Diêm Sân nghe vậy cũng nghi ngờ nhìn người bên cạnh: "Sầm Tụng nói chứ ai!"

Sầm Tụng ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh tanh, giải thích không vui: "Anh chỉ nói là họ mời, nhưng anh chưa đồng ý!"

Diêm Sân lập tức đá nhẹ anh ấy một cái, lấy tay che micro: "Lúc nãy anh nói với tôi thế nào?"

Sầm Tụng khoanh tay, cứng rắn: Anh chỉ hỏi em có muốn đi không, chứ không bảo em đi..."

Bên này, An Chi Dư cũng che micro, hỏi người bên cạnh: "Anh có mời Diêm Sân đến nhà mình ăn cơm không?"

Cận Châu "ừ" một tiếng, giải thích: "Anh chỉ hỏi cậu ấy thôi, còn có đi hay không anh không rõ."

An Chi Dư: "..."

Bên kia, Diêm Sân lại hỏi: "Hai người đang ở nhà phải không?"

An Chi Dư vội buông tay: "Trên đường về, chắc khoảng mười một giờ là đến."

"Vậy để trưa đi, tối Thư Ngật có lớp học vẽ."

Cúp máy, An Chi Dư lấy khuỷu tay chạm vào Cận Châu: "Dạo này anh với Sầm Tụng có phải cãi nhau không?"

Đàn ông mà cãi nhau...

Cận Châu bật cười: "Sao lại thế được!"

Bên kia, Diêm Sân cũng đang hỏi người có vẻ đang giận dỗi: "Anh với chú có phải cãi nhau không?"

Thái độ của Sầm Tụng hoàn toàn khác Cận Châu, anh cười nhạt: "Tôi mà phải so đo với cậu ta?"

Diêm Sân không kiên nhẫn như An Chi Dư: "Anh nói gì thế, chú là bậc bề trên của anh, anh chú ý thái độ chút được không?"

Ngọn lửa vô danh trong lòng Sầm Tụng dịu xuống khi anh ấy liếc nhìn bụng của vợ.

Nếu đến làm khách, lại còn đến nhà bề trên mà tay không thì cũng không hay.

Đến cổng khu Khê Kiều, Sầm Tụng đỗ xe bên lề: "Em ngồi trong xe đợi, anh đi mua chút đồ."

Thư Ngật thò đầu lên từ ghế sau: "Cha ơi, cha định đi siêu thị à?"

Sầm Tụng quay đầu nhìn nó, cười "không có ý tốt": "Con cũng muốn đi?"

Cậu nhóc gật đầu lia lịa.

Một lớn một nhỏ, nối đuôi nhau vào siêu thị.

Sầm Tụng phẩy tay: "Muốn ăn gì, con tự lấy đi!"

Thư Ngật không nghe ra hạn chế trong lời nói của anh, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì cũng được ạ?"

"Đúng rồi, cái gì cũng được!" Sầm Tụng còn đưa cho cậu bé một chiếc xe đẩy nhỏ bên cạnh: "Dùng cái này, chất đầy vào nhé."

Sầm Thư Ngật: "..."

Dù cậu bé thấy nụ cười trên mặt cha, nhưng vẫn không dám tin lắm.

"Cha, con có cần đổi thứ gì với cha không?"

Sầm Tụng từ bên cạnh nhấc hai thùng sữa chua đặt lên quầy kính, quay đầu lại: "Cha cho con năm phút, nếu con chất đầy xe thì chẳng có điều kiện gì cả!"

Lời còn chưa dứt, Sầm Thư Ngật đã quay người, liên tục chất các túi và hộp từ kệ vào xe đẩy mà chẳng kịp nhìn xem đó là gì.

Qua cửa kính xe, Diêm Sân thấy Sầm Tụng tay xách đầy đồ thì nhanh chóng mở cửa bước xuống.

"Anh mua gì thế này?"

Sầm Thư Ngật nhảy tưng tưng đầy phấn khích, chỉ vào trong túi: "Mẹ ơi, ở đây có kẹo dẻo vị việt quất mà mẹ thích nhất, còn có khoai tây chiên mà con thích nhất!" Còn những thứ khác, cứ coi như là bất ngờ thú vị từ hộp mù đi!

Người luôn quản lý việc ăn vặt của con kỹ càng hơn cả cô ấy, đột nhiên thay đổi 180 độ.

Diêm Sân nhìn Sầm Tụng đầy nghi ngờ: "Anh đang bày trò gì đấy?"

Sầm Tụng cười lịch sự: "Thư Ngật chọn đó, anh chỉ phụ trách trả tiền thôi."

Người luôn đi tay không đến, giờ lại mang theo quà, khiến Cận Châu cười khẽ: "Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao?"

"Đi thăm hỏi người quen mà, sao có thể tay không được," Sầm Tụng đưa túi cho anh: "Còn nữa đấy!"

Rồi Cận Châu thấy anh nhấc từ dưới đất cạnh cửa lên hai thùng...

Sữa chua.

Sầm Tụng giải thích nhẹ nhàng: "Dù không đắt nhưng đầy đủ dinh dưỡng."

Cận Châu bật cười: "Nhà tôi đâu có trẻ con, cậu đem về cho Thư Ngật uống đi!"

Sầm Thư Ngật từ sau lưng Diêm Sân thò ra, với khuôn mặt đầy uất ức, ngước lên nhìn Cận Châu, rồi lưu luyến nhìn hai túi mua sắm trong tay anh.

Vừa lúc đó, An Chi Dư chạy ra: "Sao mọi người lại đứng ở cửa, vào nhà đi!"

Sầm Thư Ngật nhìn thấy cô, liền "Oa" một tiếng rồi chạy ra khỏi sau lưng Diêm Sân.

"Cô An!"

Cậu nhóc ôm chặt lấy chân An Chi Dư.

An Chi Dư vội đỡ vai cậu bé, ngồi xuống: "Sao thế, Thư Ngật, sao lại khóc rồi?"

Cậu nhóc nước mắt tèm lem, chỉ vào hai chiếc túi đầy ắp trong tay Cận Châu.

"Cha... cha đã đem hết đồ ăn vặt của cháu tặng chú Cận rồi!"

Sầm Tụng thật sự không ngờ con trai lại phản ứng như vậy, vừa định mở miệng, Diêm Sân đã nhanh chóng chạy lại giải thích: "Không phải đâu, đó là cha mua cho Thư Ngật mà, sao lại tặng người khác chứ!"

Nói xong, cô ấy liếc Sầm Tụng một cái.

Sầm Tụng đành cười gượng: "Đúng đúng, cha chỉ nhờ chú Cận cầm giúp thôi, không phải tặng cho chú ấy!" Anh ấy giơ hai thùng sữa chua lên: "Con nhìn xem, đây chẳng phải là vị xoài mà con thích nhất sao?"

Sầm Thư Ngật mím môi nhìn cha, trông có vẻ không tin chút nào.

Không còn cách nào, Sầm Tụng đặt hai thùng sữa chua xuống, không khách sáo giật lấy hai chiếc túi trong tay Cận Châu: "Con nhìn kỹ nhé, cha sẽ đưa hết đồ lên xe!"

Khi anh ấy quay lại, Cận Châu trả lời lại câu nói trước của anh ấy: "Đi thăm bạn bè mà tay không đến." Anh cười đùa: "Cậu cũng biết ngại đấy."

Sầm Tụng nhướng mày nhìn anh: "Đừng tưởng tôi không biết hôm nay cậu gọi tôi đến là có ý đồ gì!"

Hôm nay anh mặc đồ thể thao mùa hè, dù là trang phục đen trắng chỉnh tề, nhưng anh vẫn toát lên vẻ lười biếng, hai tay cho vào túi quần, kéo giọng chậm rãi: "Nói đi, hôm nay muốn học gì từ tôi đây!"

Cận Châu cũng không ngại chút nào: "Danh sách đã chuẩn bị xong, ở trong bếp."

Sầm Tụng dừng chân: "Cậu đúng là chẳng coi tôi là khách."

"Đến nhà chơi, ít nhất cũng nên tỏ chút thành ý chứ!" Cận Châu cười nham hiểm.

Sầm Tụng: "..."

Trong bếp, hai người đàn ông, một người dạy một người học, trong phòng khách, hai người phụ nữ một hỏi một nghe.

"Hôm nay hai người đi chụp ảnh cưới à?"

An Chi Dư mỉm cười, niềm vui ánh lên trong đôi mắt: "Hôm qua đã đi rồi, chụp xong còn nghỉ lại một đêm ở đó."

"Có mệt không?"

An Chi Dư lắc đầu: "Chúng tôi chỉ chụp hai bộ váy cưới, rất nhẹ nhàng."

"Có hai bộ thôi à?" Diêm Sân bĩu môi: "Chú Cận thật là keo kiệt!"

An Chi Dư vội giải thích: "Tổng cộng là bảy bộ, còn mấy bộ khác để đi chụp ở các nơi khác nữa."

"Thế sao hôm nay lại về, không chụp xong một lần?"

Nhắc đến đây, An Chi Dư chu môi: "Anh ấy cứ nhất định chụp hai bộ mỗi tuần, nên mấy địa điểm khác tôi cũng chưa biết!"

Diêm Sân quay đầu nhìn, mất hai giây để phản ứng, cô bật cười: "Chú cũng biết tạo bất ngờ cho cô ghê nhỉ!"

Nhắc đến bất ngờ, trong bếp, Sầm Tụng cũng hỏi Cận Châu: "Thế còn lễ cưới của cậu, cô ấy có biết gì không?"

"Còn gì giống như cậu và Diêm Sân hồi đó không phải giấu đến phút chót sao?"

"Vậy là cậu đang học theo tôi?"

Cận Châu liếc anh một cái: "Từ bất ngờ không phải là độc quyền của cậu đâu."

Sầm Tụng rửa sạch tay, phủ lớp bột mì trên đó: "Cậu chỉ có thể giấu được người nhà mình thôi."

Cận Châu cau mày: "Ý cậu là gì?"

Sầm Tụng nháy mắt một cái: "Có phải cậu vừa mua một tòa lâu đài ở Leuchars không?"

"Cậu nghe ai nói vậy?" Cận Châu ngạc nhiên.

"Trùng hợp ghê, cha vợ tôi cũng thích nơi đó, nhưng lại bị cậu giành trước, tuần trước gọi điện cho tôi còn phàn nàn một trận."

Cận Châu nhìn ra cửa: "Chuyện này Diêm Sân có biết không?"

Sầm Tụng cười: "Yên tâm, cha vợ tôi định mua tặng con gái ông ấy làm quà sinh nhật, không mua được nên làm sao nói ra được."

Cận Châu thở phào nhẹ nhõm: "Nhớ đừng lỡ miệng đấy."

Cuối cùng cũng tóm được một điểm yếu của anh.

Sầm Tụng cười nửa miệng: "Còn tùy vào biểu hiện sắp tới của cậu."

Cận Châu: "..."

Hiếm khi được gỡ gạc lại một chút, tâm trạng của Sầm Tụng phấn chấn thấy rõ, không chỉ nấu một bàn ăn mà còn tận tay chỉ cho anh mấy món bí quyết riêng.

"Cuối tuần tới rảnh không?" Sầm Tụng hỏi: "Có một người bạn vừa khai trương sân golf, đi chơi không?"

"Cả tháng này không có thời gian."

"Bận gì thế?"

"Chụp ảnh cưới." Anh cười thoải mái, giọng trầm ấm.

Sầm Tụng sửng sốt trong hai giây: "Chụp ảnh cưới mất đến một tháng sao?"

"Bảy bộ váy cưới, bốn địa điểm." Trong giọng anh ẩn chứa niềm vui khó giấu: "Sao lại không cần một tháng?"

Nói xong, anh mời: "Tuần tới nhà cậu có rảnh không, nếu có thì đi cùng?"

"Đi đâu?"

"Disneyland."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu đài cổ và Disneyland~

Có chị em nào muốn xem ngoại truyện về Phi Phi và Lư Phi không?

Bình Luận (0)
Comment